Lần này Mặc Thanh quả thật tức giận, một phần vì hắn ngó lơ sư huynh của y, một phần là do cơn đau nhức từ dưới thân truyền đến làm y khó chịu.
Dư Phong nhìn mà đau lòng, nhân lúc hai người kia không để ý vòng tay qua xoa nhẹ lên eo Mặc Thanh hỏi:
“Có còn đau không?”
“Ngươi cút đi cho ta!” Mặc Thanh ném cho hắn ánh mắt khó chịu.
Y thành ra như vậy là do ai!
Dư Phong không để ý vẫn ôm chặt người lại, tay vòng qua sau lưng y xoa bóp.
Không thể phủ nhận là cơn đau thật sự giảm bớt đi phần nào, sợ phản kháng gây ồn ào làm người khác chú ý nên Mặc Thanh cũng thôi giãy dụa.
Thấy sắc mặt y cuối cùng cũng đỡ hơn, Dư Phong hạ giọng xuống năn nỉ.
“Thanh Thanh đừng giận ta nữa… ta sai rồi mà.”
Hôm nay đã nghe câu này hơn cả trăm lần, Mặc Thanh ngán đến mức không thèm trả lời, y quay qua Doãn Tình hỏi:
“Phải rồi sư huynh, lúc thất lạc nhau huynh có gặp phải thứ gì không?”
Doãn Tình trả lời: “Ta gặp Du Nhiên.”
“…Ngoài Du Nhiên ra ấy.”
“Không có.” Doãn Tình lắc đầu, “Đệ gặp phải thứ gì sao?”
Mặc Thanh kể lại những chuyện mình đã nhìn thấy qua một lần.
Doãn Tình càng nghe càng nhíu chặt mày lại hỏi: “Đệ thật sự đã nhìn thấy Dương Vân và Dương Thiên?”
“Hai người đó là có thật?” Trước đó y còn không tin vào độ chân thật của chuyện này, nhưng nhìn sắc mặt lo lắng của Doãn Tình, xem ra những chuyện y từng chứng kiến thực sự tồn tại.
Doãn Tình thở dài nói:
“Trước kia quả thật nghe qua, Dương lão trang chủ ngoài Dương Ly ra còn có một người con khác được nhận nuôi.
Sau khi ông chết, người từ khắp nơi chạy đến hòng tranh đoạt Thiên Ma Nhãn, chỉ có Dương Ly may mắn thoát nạn.
Khi ấy người ta còn mắng chửi Dương Ly tham sống sợ chết, bỏ mặc người nhà mà chạy trốn một mình.
Xem ra là Dương Ly đã phát hiện từ trước sớm trốn đi, lại may mắn thoát được một mạng.”
Người tốt luôn được ông trời giúp đỡ, Mặc Thanh tò mò hỏi: “Về sau Dương Vân cùng Dương Thiên ra sao?”
“Còn sao được nữa, cùng hơn trăm mạng người Dương gia bỏ mạng, có lẽ thi thể họ vẫn ở trên đảo hoang này.”
Nhắc đến thi thể Mặc Thanh bỗng cảm thấy run lên, họ ở trên đảo này đã ba ngày mà không phát hiện được gì ngoài căn nhà trống.
Không biết kẻ đứng sau điều khiển Hắc Linh Phù dụ họ đến đây có mục đích gì.
Dư Phong vốn im lặng bỗng nhiên nói:
“Ta quên nói một chuyện, lúc đi tìm Mặc Thanh ta nhìn thấy xung quanh đều bày pháp trận, nhưng cách bày rất lạ ta không biết nó là gì, hình như là dùng Hắc Linh Phù.”
Doãn Tình nhíu mày, “Chúng ta không hiểu rõ về Hắc Linh Phù chưa chắc đã có thể hóa giải.”
Dư Phong nói: “Có khi đây lại là cái bẫy.
Đằng nào cũng không thu hoạch được gì, có nên rời khỏi đây trước không?”
Cả bốn người đều rơi vào trầm mặc, tiếng lửa cháy tí tách nhảy múa như đang nhìn họ trêu đùa.
Gió thổi heo hắt làm sống mũi Mặc Thanh cay lên, y xoa xoa mũi, đột nhiên nhìn thấy sau khóm cây có thứ gì đó làm lá cây rung lên dữ dội, Mặc Thanh vội nắm lấy tay Dư Phong đề phòng nói:
“Ở chỗ kia có gì kìa!”
Doãn Tình thấy Lâm Du Nhiên hoảng sợ vội vỗ nhẹ lên tay hắn an ủi, ánh mắt vẫn không rời nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Dư Phong cầm kiếm lên, từng bước chân cẩn thận tiến về đằng trước, thứ trong khóm cây rung lên mãnh liệt rồi chậm dần lại, nhân lúc Dư Phong không để ý có một xác chết nhảy vụt ra, cũng may hắn vẫn luôn đề phòng vung kiếm lên chém thẳng xuống.
Lâm Du Nhiên và Mặc Thanh đều sợ hãi, một người thì che mặt một người hét ầm lên, xác chết bị chém một kiếm ngã bụp xuống dưới đất.
Dư Phong tiến lên vài bước kiểm tra, vốn dĩ thây ma đã gục ngã, ngón tay đột nhiên động đậy rồi lại vùng dậy nhào thẳng về phía Dư Phong!
Dư Phong vội quát lên, “Đưa cho ta bùa trấn yêu!”
Doãn Tình phản ứng nhanh nhẹn liền truyền bùa cho hắn, Dư Phong bắt lấy dùng một chiêu thức dán bùa lên giữa trán, lần này xác chết hoàn toàn bất động.
Lúc này Mặc Thanh mới hoảng sợ kêu lên:
“Đây lại là thứ gì vậy?!”
“Giống với xác chết ở Phù Linh trấn.” Dư Phong thở dài.
Chỉ cần nói như vậy cũng đủ hiểu, những thứ này đều là bị Hắc Linh Phù khống chế, quả nhiên kẻ kia dụ họ đến đây là có mục đích.
Lâm Du Nhiên lắp bắp hỏi: “Chúng ta phải làm sao đây? Hiện tại chạy còn kịp không?”
Dư Phong trả lời: “Thứ này không khó đối phó