Qua bao ngày, cuối cùng Mặc Thanh cũng âm thầm chấp nhận sự thật rằng sư huynh của y thay đổi.
Nhưng ngàn vạn lần Mặc Thanh không nghĩ đến, Doãn Tình không những bớt quan tâm mà còn lạnh lùng hẳn với y.
Nếu như trước kia Doãn Tình ở bên cạnh y lảm nhảm cả ngày, lo lắng cho y từng việc nhỏ nhất thì hiện tại, Doãn Tình không chỉ hờ hững, mà còn nhìn y không khác gì một người xa lạ.
Ví dụ như vài hôm trước, Mặc Thanh không cẩn thận bị oan hồn làm bị thương, cả bàn tay rách toạc máu chảy đầm đìa nhìn không cũng thấy sợ.
Mặc Thanh cứ nghĩ Doãn Tình sẽ gấp gáp lo lắng cho y, vậy mà hắn chỉ đứng một bên, nhìn y lạnh nhạt mỉm cười nói: “Mặc Thanh đã lớn rồi, vết thương nhỏ này cũng không chết được.”
Lúc đó y chỉ biết mím môi, không dám phản bác nửa lời, nhưng những lời đó còn khiến y khó chịu đau xót hơn cả vết thương trên tay.
Đến tận khi Dư Phong ở bên cạnh an ủi, y mới thu hồi tầm mắt không dám nhìn thẳng sư huynh nữa.
Nếu sư huynh vì Lâm Du Nhiên mà xa cách với y thì còn có thể giải thích, nhưng kỳ lạ là có những lúc ngay cả Lâm Du Nhiên, Doãn Tình cũng không để ý.
Cho đến một hôm, Mặc Thanh có việc cùng Dư Phong đi ra ngoài, nửa đường y phát hiện mình quên cầm theo ngân lượng đành phải quay về lấy.
Không ngờ vừa đến gần, Mặc Thanh vô tình nhìn thấy cửa phòng của y mở toang.
Mặc Thanh im lặng đứng sang một bên không dám lên tiếng, đợi đến lúc người đó từ trong phòng đi ra, Mặc Thanh đi đến gần chắn trước mặt hắn.
Dù trong lòng đã căng thẳng đến mức giọng nói cũng run rẩy, y vẫn cố gượng cười đối diện với người trước mặt.
“Sư huynh, huynh là đang đến tìm ta?”
Nhìn thấy Mặc Thanh, Doãn Tình thoáng kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng thay bằng nụ cười, bình thản nói: “Thì ra là sư đệ ra ngoài, thảo nào không có ở trong phòng.”
Mặc Thanh không trả lời chỉ chăm chú nhìn hắn, Doãn Tình thấy y không có phản ứng, ngập ngừng nói: “Chắc đệ đang bận… vậy ta đi trước?”
Trên môi Doãn Tình vẫn nở nụ cười, hắn vừa đi được vài bước Mặc Thanh chợt hỏi: “Huynh không biết ta đi ra ngoài sao?”
“Hả?” Doãn Tình bất ngờ quay người lại.
Mặc Thanh lại nói tiếp: “Trước khi đi ta đã nói qua với sư huynh rồi mà…”
Nụ cười trên mặt Doãn Tình chợt nhạt đi, sau đó lại thay thế bằng một nụ cười tươi khác, “Đệ xem ta này, vậy mà quên béng đi mất.”
Mặc Thanh khóe mắt khẽ run rẩy, y ngừng lại một lúc sau đó mới khẽ nói: “Huynh đến tìm ta có chuyện gì?”
Doãn Tình vẫn giữ nguyên nụ cười: “Dư Phong còn đang ở ngoài đợi, để sau rồi nói đi.”
Sau khi Doãn Tình đi xa, Mặc Thanh mới như trút hết sức lực dựa lưng vào tường, đến chuyện quay về phòng lấy đồ gì y cũng quên mất.
Khi đi ra ngoài y như một người mất hồn, Dư Phong không khỏi hốt hoảng lo lắng hỏi: “Mặc Thanh, ngươi làm sao vậy?”
“Dư Phong…” Mặc Thanh cũng không biết y trở ra ngoài như thế nào, khi mở miệng mới phát hiện thế mà giọng đã khàn cả đi, mặc cho Dư Phong hỏi vài câu y mới lắp bắp nói: “Ta… lúc nãy ta…”
Mặc Thanh muốn nói, lúc nãy y nhìn thấy Doãn Tình ở trong phòng của mình lục lọi như đang tìm kiếm vật gì đó, thế nhưng lại không biết phải diễn tả chuyện này thế nào.
Dư Phong luôn ở một bên chờ đợi, nhưng cuối cùng Mặc Thanh nửa lời cũng không nói thêm, lắc đầu kiếm bừa một lí do.
“Không có chuyện gì đâu, ta chỉ là cảm thấy hơi mệt.”
Dĩ nhiên Dư Phong không tin những lời này, nhưng nếu nói ra khiến Mặc Thanh khó chịu, hắn cũng không muốn gượng ép.
Dư Phong thở dài vỗ nhẹ lên vai y.
“Vậy thì chúng ta trở về nghỉ ngơi, không đi nữa.”
Mặc Thanh ngoan ngoãn mặc cho Dư Phong kéo về phòng, nhưng nói là nghỉ ngơi y lại không thể nào nằm yên.
Biết Mặc Thanh tâm trạng không tốt, Dư Phong ra ngoài để y yên tĩnh một mình.
Nằm trên giường Mặc Thanh liên tục lăn đi lăn lại, đến khi đằng sau vang lên tiếng mở cửa y cũng không buồn quay người lại xem.
“Lúc nãy ta nghe Dư Phong nói đệ không khỏe, Mặc Thanh, đệ bị ốm sao không nói với ta?”
Bỗng chốc Mặc Thanh cảm thấy cả người căng thẳng hẳn lên, nhưng ngay sau đó y lấy lại vẻ mặt bình thường, quay qua đối diện với Doãn Tình khẽ cười nói: “Ta chỉ mệt một chút thôi, không có chuyện gì đâu sư huynh đừng lo.”
Doãn Tình ngồi xuống cạnh giường đặt tay lên trán y sờ thử, thấy người không nóng hắn mới thở phào một hơi nói: “Ta biết dạo này