“Ngươi vừa nói cái gì?” Mặc Thanh thoáng chốc không thể tin nổi, một lúc sau mới kinh ngạc hỏi lại.
“Sư phụ của ta tên Thẩm Nguyên, ngươi ở Sương Phong lâu chắc hẳn cũng biết, ông ta chính là sư huynh của sư phụ ngươi cũng là sư bá của ngươi, ta chính là đệ tử duy nhất của ông ta.” Lâm Du Nhiên nhìn lướt qua Dư Phong đang nằm trên đất lại nhìn Mặc Thanh, khóe môi hơi nhếch lên thản nhiên nói:
“Ngươi không biết ta, nhưng ta thì biết ngươi từ rất lâu rồi.
Không chỉ ngươi, ta còn biết cả Dư Phong, thấy ngươi và hắn bên nhau...!sư huynh này thật sự rất vui mừng.”
Mặc Thanh không hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lâm Du Nhiên, y thử lục lọi kí ức về sư bá Thẩm Nguyên này.
Trước kia khi còn ở môn phái quả thật từng nghe đệ tử khác nhắc đến, hơn nữa nghe kể rằng, quan hệ giữa sư phụ và sư bá này rất thân thiết.
Nhưng không biết vì sao đột nhiên Thẩm Nguyên đọa ma trở nên điên dại bị trục xuất khỏi sư môn, từ đó không còn rõ tung tích.
Mặc Thanh nghi hoặc nhìn Lâm Du Nhiên hỏi: “Cho dù ta với ngươi cùng xuất thân từ Sương Phong thì liên quan gì đến việc ngươi muốn hại ta?”
“Không liên quan?” Lâm Du Nhiên đột nhiên bật cười tiến lại gần Mặc Thanh, đáy mắt ngập tràn oán hận quát lên:
“Nếu không phải năm xưa Tống Minh mang ngươi về, có lẽ ta cũng không rơi vào bước đường ngày hôm nay! Mặc Thanh, thật ra ta rất hận ngươi, thay vì khiến ngươi lập tức chết thảm ta lại muốn ngươi ngày ngày sống trong thấp thỏm lo sợ bị kẻ khác đuổi giết, bị mọi người thân xung quanh xa lánh.”
Mặc Thanh không hiểu nguyên do nhíu mày, Lâm Du Nhiên lại khẽ cười nói: “Ngươi buông tay chịu trói đi rồi ta từ từ kể cho ngươi nghe.”
Bàn tay Mặc Thanh siết chặt.
“Ngươi không chịu cũng được, Dư Phong ở đằng kia, ta có rất nhiều cách để hành hạ hắn khổ sở.”
Lâm Du Nhiên vừa nói vừa giơ tay lên hạ lệnh, thuộc hạ của gã lập tức lôi ra một cây roi sắt, Mặc Thanh hoảng sợ vội ném kiếm xuống dưới đất, gằn giọng nói: “Ta làm theo ý ngươi, Dư Phong không liên quan đến chuyện này, ngươi mau thả huynh ấy ra.”
Hắc y nhân đứng bên cạnh tiến lên bẻ tay Mặc Thanh ra đằng sau trói chặt lại.
“Hiện tại chưa phải lúc.” Lâm Du Nhiên nói, gã tiến đến gần nâng cằm Mặc Thanh đánh giá: “Cũng rất là ưa nhìn, thảo nào khiến hết Dư Phong rồi đến Doãn Tình can tâm tình nguyện chết vì ngươi.”
“Lâm Du Nhiên, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?!”
Mặc Thanh vùng ra tránh cánh tay của gã, đôi mắt tràn đầy lửa hận, nhưng lời nói của y chẳng khác gì gió thoảng qua tai, Lâm Du Nhiên từ đầu đến cuối không để ý, ánh mắt Lâm Du Nhiên thoáng trầm xuống như nghĩ đến chuyện rất lâu trước kia, gã bình thản nói:
“Thực ra ta hơn ngươi một tuổi, trước khi ngươi đến ta luôn sống trên núi Thái Phong.”
Núi Thái Phong nằm cạnh phái Sương Phong, nơi đó rất ít người lai vãng, là nơi thanh tịnh thích hợp cho đệ tử tu luyện.
Sư phụ của Lâm Du Nhiên –Thẩm Nguyên cũng không ngoại lệ, ông ta dẫn theo một đệ tử là Lâm Du Nhiên sống ở đó tu hành.
Thẩm Nguyên đối với Lâm Du Nhiên không phải là tốt nhưng cũng không đến nỗi, nhưng từ khi Mặc Thanh xuất hiện, mọi thứ như dần lệch khỏi quỹ đạo.
Thẩm Nguyên rất thông minh, sau khi Dương gia xảy ra chuyện dù Tống Minh đợi một thời gian sau mới đưa Mặc Thanh trở về nhưng ông ta vẫn nghi ngờ thân thế của y.
Sức mạnh của Thiên Ma Nhãn khiến bao người thèm nhỏ dãi và Thẩm Nguyên cũng là một trong số đó, ông ta ngày đêm chất vấn tìm Tống Minh truy hỏi, và sự thật không khác suy đoán là mấy, Mặc Thanh chính là huyết mạch của Dương gia.
Biết được bí mật này Thẩm Nguyên trở nên điên dại, ngày ngày tìm cơ hội cướp Mặc Thanh từ chỗ Tống Minh.
Nhưng trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, không biết Thẩm Nguyên giở trò gì mà ngay cả bản thân cũng đọa ma đến mức bị đuổi khỏi phái Sương Phong, Lâm Du Nhiên khi đó còn nhỏ chưa biết gì, chỉ có thể theo Thẩm Nguyên xuống núi.
Sau khi rời khỏi, tính tình của Thẩm Nguyên ngày càng tệ, điên cuồng tìm cách chế tạo ra Hắc Linh Phù đợi một ngày nào đó đánh bại Tống Minh đoạt Thiên Ma Nhãn.
“Ngươi không biết khi ta còn nhỏ nghe cái tên Mặc Thanh, Mặc Thanh đến phát ngán.
Cứ mỗi lần lão già Thẩm Nguyên đó luyện không thành Hắc Linh Phù lại đem ta ra trút giận, lão ta muốn đoạt Thiên Ma Nhãn nhưng không có đủ khả năng tại sao lại đổ lên người ta?”
“Ta hận Thẩm Nguyên lại càng hận ngươi, nhất là khi nhìn thấy ngươi sống ở trên Sương Phong tự do tự tại ta càng hận! Nếu ngươi không xuất hiện ta cũng có thể sống yên bình ở đó! Ta tự lập lời thề, rồi có một ngày ta đoạt