Trong mật thất xa xa vang lên những tiếng bước chân loạn xạ, nam nhân đi loạng choạng như sắp ngã xuống nhưng vẫn cố gắng vịn vào tường đi tiếp, bóng của gã in lên vách di chuyển theo từng bước chân.
Lâm Du Nhiên thở dốc ôm lấy ngực, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thử xem có người đuổi theo không, thấy phía sau im ắng không một bóng người gã mới thả chậm bước đi.
Bên trong mật thất chỉ có một lối đi duy nhất, gã ôm lấy ngực, cơn đau không ngừng kéo đến nhưng gã vẫn không muốn dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Đi thêm một đoạn bỗng xuất hiện ánh nến, nét mặt gã cũng thoáng hiện lên ý cười bất giác đi nhanh hơn.
Từ đằng xa đã có thể nhìn thấy một căn phòng trống, bên trong khắp nơi đều được thắp sáng, ánh nến vàng nhạt tỏa ra trông thật ấm áp, ở giữa đặt một chiếc giường lớn, bên trên có một nam nhân đang yên lặng say giấc.
Lâm Du Nhiên càng đi nhanh hơn, vì quá gấp gáp nên gã ngã gục xuống chẳng may chạm phải cánh tay lạnh lẽo, làn da tái nhợt làm gã hốt hoảng lắp bắp.
“Sao lại lạnh thế này?”
Lâm Du Nhiên hoảng sợ sờ lên mặt Doãn Tình nhưng cũng không khác là bao, gương mặt trắng bệch không một chút huyết sắc.
Gã hốt hốt cầm lấy tay Doãn Tình rồi nhắm chặt mắt lại, môi mấp máy niệm pháp chú, nhưng lần này không dễ dàng như những đợt trước, vừa nhẩm được vài câu gã đã đau đến nhíu chặt mày lại, dù vậy gã vẫn không có ý định dừng lại càng nắm chặt tay Doãn Tình hơn.
Qua một lúc bỗng Lâm Du Nhiên nôn ra một búng máu, nhưng điều đầu tiên gã làm lại là lau máu chẳng may bị bắn lên tay Doãn Tình, động tác hết sức cẩn thận như sợ làm người trên giường tỉnh giấc, gã cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói:
“Xin lỗi, làm bẩn tay huynh rồi.”
Sau khi lau sạch Lâm Du Nhiên lại cẩn thận đặt tay Doãn Tình trở về chỗ cũ, nhờ có pháp lực truyền đến thân xác Doãn Tình lại có một chút hồng hào, nhìn qua chỉ giống như một người bình thường đang ngủ.
Lúc này Lâm Du Nhiên mới hài lòng mỉm cười ngồi xuống, gã lau máu trên khóe môi đi, nhưng vừa cử động lại ho lên sặc sụa, máu liên tiếp trào ra lau thế nào cũng không sạch.
Gã cảm thấy phiền phức mặc kệ không lau nữa.
Lâm Du Nhiên quay qua nhìn Doãn Tình, muốn sờ lên mặt hắn nhưng ngại tay còn dính máu lại thu về, gã ấp úng nói: “Ta không lấy được Thiên Ma Nhãn không có cách gì cứu huynh rồi.”
Dù trước mắt gã chỉ là một thân thể vô tri vô giác nhưng Lâm Du Nhiên lại không coi là vậy, gã nghĩ Doãn Tình đang giận gã không muốn nói chuyện với gã.
Ánh mắt Lâm Du Nhiên dịu dàng nhìn người trước mặt, càng nhìn càng càng không nỡ rời mắt.
“Lúc nãy ta gặp Mặc Thanh, huynh có biết y nói gì với ta không?”
Lâm Du Nhiên ngừng lại suy nghĩ một lúc, dù miệng khẽ cười nhưng trong lòng lại đau đớn khó tả.
“Mặc Thanh nói với ta, huynh vốn có ý định ở bên ta...!người huynh thích luôn là ta.”
Đây là câu trước kia gã ngày đêm mơ ước được nghe thấy, không hiểu khi điều đó trở thành sự thật mà một chút vui vẻ cũng không có.
“Không phải đâu đúng không?” Lâm Du Nhiên nghiêng đầu hỏi: “Sao huynh lại có thể thích ta cơ chứ?”
Nam nhân trên giường vẫn nhắm chặt mắt, chờ hồi lâu mà không có tiếng ai trả lời gã.
Lâm Du Nhiên lại nở nụ cười chế giễu.
“Ta biết mà, sao huynh có thể thích ta.”
“Sao huynh có thể thích ta...”
Lâm Du Nhiên lần nữa lặp lại như người mất hồn, vùi mặt xuống bên cạnh Doãn Tình, giọng run lên kéo lấy vạt áo của hắn chất vấn.
“Nếu huynh thích ta sao có thể lạnh nhạt với ta như vậy, huynh còn mắng ta, muốn giết ta.” Nhớ đến ánh mắt Doãn Tình nhìn gã ngày đấy, gã vẫn hoảng sợ đến mức bờ vai khẽ run lên, giọng cũng khàn cả đi.
“Huynh mắng ta chấp mê bất ngộ điên cuồng hết thuốc chữa, cũng chỉ vì ta muốn làm hại sư đệ của huynh… Nhưng mà Doãn Tình, từ đầu đến cuối ta đều chưa làm gì Mặc Thanh mà, nếu ta muốn thì có ngàn cách để bắt Mặc Thanh sao lại hết lần này đến lần khác tha cho y.”
“Ngày đó ta vốn dĩ định từ bỏ rồi, ta muốn đem mọi thứ giải quyết một lần, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi… nhưng không may bị huynh bắt gặp.”
Lâm Du Nhiên bật cười nhưng nước mắt lại chảy dài xuống.
“Khi đó nhìn thấy huynh vì Mặc Thanh mà chĩa kiếm vào ta, ta rất tức giận…