CHƯƠNG XIV
"Ầm."
Tiếng nổ vang trời bất chợt vang lên, mọi người ngay tức khắc bước vào trạng thái phòng bị chặt chẽ.
Nguyên Khôi nhỏ giọng ra lệnh: "Xem hình ảnh vệ tinh."
Lee Seo Jun nhanh chóng thao tác trên màng hình giả lập, trong vòng năm giây trên màn hình giả lập hiện lên hình ảnh hai con gấu Bắc Cực đang đánh nhau quyết liệt.
Ở vùng dã ngoại hoang dã như vầy các con vật đụng độ đánh nhau là chuyện hết sức thường tình.
Thế nhưng, vấn đề nằm ở đây là hai bọn chúng có kích thước thực sự rất khủng.
Con gấu đó ít nhất cũng phải hơn 5 tấn, con gấu còn lại ít nhất cũng 4 tấn trở lên.
Y nhớ là hình như mấy con này đâu có to lớn đến vậy đâu nhỉ? Thế giới này đảo điên mất rồi sao! Thiên Ân ngỡ ngàn, ngơ ngác nhìn hai con vật khổng lồ trên màn hình.
Nguyên Khôi nhìn qua, nói: "Chỉ là hai con gấu đang tranh dành lãnh thổ mà thôi."
Mọi người cũng gật đầu phụ họa, rồi ngồi lại chỗ cũ cùng nhau ngắm nhìn trận đấu hoang dã giữa hai con gấu Bắc Cực siêu lớn kia.
Dường như không ai thấy bất ngờ trước kích thước của bọn chúng, như thể hai con gấu ấy đáng ra phải to lớn như thế mới đúng lý hợp tình.
Thiên Ân giấu đi vẻ mặt kinh ngạc của bản thân và bắt đầu tập trung lên mành hình giả lập.
Hai con gấu khổng lồ đánh nhau rất kịch liệt, trên người chúng đã dần xuất hiện từng vết cắn, vết cào xước lớn nhỏ khác nhau.
Nhưng vẫn chưa con nào chịu nhúng nhường trước đối thủ.
"Hai con gấu chưa thành niên này cũng rất mạnh đó nha!" Viviana hứng thú dạt dào lên tiếng.
"Ha ha, đúng vậy.
Đúng là rất mạnh mẽ, không biết khi đã thành niên rồi thì còn mạnh đến chừng nào nữa đây?" Ho cười nói.
"Nếu để bọn người luyện thú thấy được cảnh này chắc sẽ hưng phấn đến nỗi phóng tới hiện trường vật chúng xuống mà đem về nhà mất thôi." Sarah nói đến đây ai cũng phải phì cười mà tán đồng với cô.
Đúng là đám người chuyên luyện thú lúc nào cũng rất nhiệt ình với động vật, đặt biệt là những con vật có tiềm chất xuất chúng.
Họ đều bận nói đùa với nhau mà không ai để ý đến Thiên Ân biểu tình đã sớm trở nên dại ra.
Hả? Chưa Thành niên? Đợi thành niên còn sẽ lớn hơn nữa? Trên bốn tấn mà còn chưa thành niên thì bao nhiêu nữa mới gọi là thành niên đây? Thế giới này, có còn là thế giới mà y biết đến nữa không?
"Khoan đã!" Bỗng một tiếng kêu gấp gáp vang lên vừa kịp đánh thức Thiên Ân khỏi dòng suy nghĩ miên mang.
Mọi người đều nhìn Lee Seo Jun vừa mới đột nhiên la lên thì thấy cậu đang chỉ tay về phái hai con gấu trong màng hình, hay đúng hơn là phía sau hai con gấu ấy.
Mặc dù vì điều khiện ánh sáng nên mọi thứ có chút khó nhìn nhưng rõ ràng họ có thể thấy được phía sau hai con thú là một đám cỏ hồ điệp thủy tinh.
"Phía sau hai con gấu đó là..." - Volkov Calin.
"Là cỏ Hồ Điệp Thủy Tinh!" - Đăng Khoa.
"Đúng, đúng rồi!" – Song Ara vui mừng thốt lên.
"Nhanh lưu lại tọa độ." – Nguyên Khôi nhanh chóng nói.
Tất cả mọi người đều không kềm lòng không được mà có chung một ý nghĩ: "Thật may nắm, chúng ta sắp được về nhà rồi!"
Tuy thế,