CHƯƠNG VI
Vẫn là đội phó Đăng Khoa "tương đối nhanh nhẹn".
Anh tiến lên ngồi xuống đối diện với Nguyên Khôi, đang định nói gì đó thì Nguyên Khôi lấy ra mấy gói thịt khô quăn cho Đăng Khoa.
Bao lời muốn nói đều phải ngậm ngùi nuốt ngược vào bụng.
Anh bảo họ ngồi xuống rồi đem thịt khô chia cho mỗi người một giói.
Thấy hắn vẫn bình thản như vậy thì có lẻ mọi chuyện không đến nỗi tệ lắm.
Sau khi giải quyết xong bữa sáng Nguyên Khôi bảo mọi người đi cùng anh vào lều của mình.
Mọi người nhìn nhau khó hiểu nhưng không nói hai lời liền ngoan ngoãn đi theo.
Khi vào trong lều của Nguyên Khôi họ không tự chủ hít ngược một hơi.
"Trời! Boss giấu mỹ nhân trong lều.
Lại còn trói người ta nữa, Oh my God!"
Tất cả đồng loạt nhìn về phía cô gái đã thốt nên câu ấy, một cô gái trẻ có đôi nét giống người Mông Cổ với mái tóc màu nâu ngắn ngang vai.
Bị mọi người nhìn chằm chằm lúc này Sarah mới ý thức được bản thân đã vô ý thốt ra lời trong lòng từ lúc nào.
Biết mình lỡ lời Sarah thè lưỡi ngượng ngùng, ánh mắt cô lãng tránh không dám nhìn đến Nguyên Khôi, trong lòng hy vọng đội trưởng không trách phạt.
Đăng Khoa giả vờ la Sarah một tiếng "Sarah! Không được nói bậy."
Xong lại quay sang nhìn Nguyên Khôi vẫn đang nhíu mi mà nhìn chăm chú người bị nằm trên đất, anh nói: "Đội trưởng..."
Anh muốn nói lại thôi, nhưng rồi vẫn cắn răng nói ra lời trong tâm "Bắt cóc trẻ vị thành niên là phạm pháp.
Hơn nữa đứa trẻ này nhỏ như vậy..." anh không phải muốn bắt người ta về chơi trò "dưỡng thành" đó chứ?
Lại một lần nữa mọi người hướng ánh mắt về phía đội phó Đăng Khoa của họ, trong lòng âm thầm giơ lên nột ngón tay cái thầm nghĩ: Đội phó thật là dũng mãnh!
Nguyên Khôi lạnh lẽo nhìn Đăng Khoa, nhìn đến độ Đăng Khoa cảm thấy cả người lạnh buốt hắn mới hừ nhẹ nói: "Cậu nghĩ tôi là cầm thú?"
Đăng Khoa nhìn đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, y chỉ tầm mười mấy tuổi, còn chưa cao quá một mét sáu lại bị tàn nhẫn trói gô nằm trên đất.
Xong lại nhìn đến ông xếp vừa "già", vừa "xấu" cứ như một con gấu bắc cực nhà mình thì...!quả nhiên cứ như cóc ghẻ với thiên nga vậy.
Sau một hổi so sánh và sàn lọc kỹ càng, anh một lần nữa không sợ chết mà nói: "Có chút."
Vừa mới dứt câu anh liền cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng từ dưới lên trên đầu.
Nhìn lại thì đã thấy mặt của hắn đã đen như cái đáy chảo dùng ngàn năm không rửa rồi, anh vô thức rùng mình một cái, đùa quá trớn rồi! Đăng Khoa có một loại dự cảm chẳn lành ập tới làm cả người phát run.
Một lúc sau lại nghe đươc tiếng nói phát ra từ kẻ răng của người nào đó: "Đội phó Đăng Khoa, dường như cậu rất rảnh rổi thì phải.
Khi rảnh rỗi sẽ khiến con người suy nghĩ miên man, không tốt cho sức khỏe.
Sau khi làm nhiệm vụ xong thì đến khu nhà bếp làm thêm đi, "rèn luyện sức khỏe" cho cái miệng của cậu."
Nghe xong Đăng Khoa tựa như bị sét đánh, anh muốn đăng xuất khỏi Trái Đất luôn rồi.
Ai cũng biết anh sợ nhất là nhà bếp, phụ bếp chính là cơn ác mộng trong lòng Đăng Khoa.
Anh nhìn mọi người xung quanh ra tín hiệu SOS, nhưn nào có ai dám nhận loại tín hiệu cầu cứu này chứ.
Cả nhóm "gà con" không nhịn được mà cười trên nỗi đau của đội phó, cái giá của việc trêu chọc boss là rất đắt nha.
Anh dám chúng tôi không dám đâu.
"Được rồi quay lại chuyện chính.
Các cô cậu không thấy "nó" nhìn rất quen hay sao?"
Mọi người nghe đội trưởng nói thế mới càng chú ý hơn.
Người đầu tiên nhận ra chính là Ho "Ấy, đây chẳng phải là cái thi thể xinh đẹp chúng ta gặp được ngày hôm qua hay sao!"
Mọi người như rơi vào