Quy Lai (Trở Về)

Đính Hôn


trước sau

Edit: Mì

Beta: Ami

“A a a em rốt cuộc cũng được tuyển chính thức.” Nhìn tin tức trên hệ thống, Hạ Nam kích động đến mức nhảy nhót ngay tại chỗ: “Chị Triệu Ngu, cảm ơn chị a, em thật sự rất rất yêu chị.”

Triệu Ngu bật cười: “Tuyển chính thức là việc luân chuyển bình thường, chị không có giúp gì cho em, em cảm ơn chị làm cái gì?”

“Cảm ơn chị ngày thường đã cất nhắc em a, dù sao cũng là nên cảm ơn chị, nếu được thì buổi tối tan tầm em mời chị ăn cơm?”

Triệu Ngu tiếc nuối lắc đầu: “Buổi tối chị có hẹn rồi.”

“Nga, em đã hiểu.” Hạ Nam ý tứ sâu xa mà nhìn cô: “Hẹn hò với Tiết tổng có đúng không?”

Việc của cô và Tiết Tử Ngang, giấu được những người khác trong công ty, nhưng không có khả năng giấu được Hạ Nam, bởi vì Hạ Nam mỗi ngày đều làm việc cùng cô và Tiết Tử Ngang, nhưng Hạ Nam cũng là người biết chừng mực, sẽ không nói bậy khắp nơi.

Chỉ có điều Triệu Ngu không phải có hẹn với Tiết Tử Ngang, mà là hẹn với mẹ con Thi Vũ, còn có khả năng gặp được Kỷ Tùy.

Hôm nay là ngày Thương Lục cùng đại tiểu thư Trịnh gia đính hôn, Tiết Tử Ngang cũng tham dự, anh thật ra có nói muốn mang Triệu Ngu đi cùng, nhưng Triệu Ngu đã từ chối.

Lần trước cô dám tham gia vũ hội sinh nhật của mẹ kế nhỏ Thương Lục bởi vì đó là sự kiện riêng tư, chỉ cần không đụng mặt Trang Diệc Tình ở bữa tiệc, cô sẽ không có nguy cơ bị lộ.

Mà lần này, sau lễ đính hôn còn đề cập mấy hạng mục hợp tác quan trọng, sẽ có rất nhiều cánh truyền thông vậy quanh, tuyên truyền khắp nơi, chỉ sợ dù Trang Diệc Tình không đến bữa tiệc, thì Triệu Ngu cũng có thể sẽ bị máy quay chụp được.

Huống chi cô căn bản không xác định được Trang Diệc Tình có tham dự bữa tiệc hôm nay hay không, nếu chẳng may đụng phải thì há chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Có vài văn kiện cần Tiết Trạm tự mình ký tên, Triệu Ngu đưa lên tầng cao nhất, mới vừa vào liền thấy thư kí Vương Kỷ đưa mắt ra hiệu với cô.

Triệu Ngu bước đến chỗ Vương Kỷ và thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Vương Kỷ nhìn văn phòng Tiết Trạm rồi bĩu môi: “Bên trong có người, phó chủ tịch Tiết đang xử lý việc tư, cứ từ từ chờ đã.”

Triệu Ngu ngay lập tức liền đoán được: “Lại một đối tượng xem mắt khác đến?”

“Cũng không biết nữa, áo quần lộng lẫy, trang điểm hoa hoè, nói là buổi tối muốn cùng phó chủ tịch Tiết tham gia tiệc đính hôn gì đó.”

Nói đến chuyện này, Vương Kỷ không nhịn được cười trộm: “Cô lên chậm một bước rồi, bỏ lỡ mất đoạn phó chủ tịch Tiết độc miệng.”

Triệu Ngu tò mò: “Độc miệng ra sao?”

Vương Kỷ ghé sát vào lỗ tai cô và cười nhẹ: “Phó chủ tịch Tiết nói vị đại tiểu thư kia ăn mặt quá phô trương, đến bữa tiệc sẽ làm mọi người suy sụp, còn nói vòng cổ của vị đại tiểu thư kia quá chói, sợ đến lúc đó làm màn ảnh phản quang, truyền thông không phát sóng trực tiếp được.”

Nghe đến đó, Triệu Ngu cũng không ngăn được bản thân cười nhẹ ra tiếng, cô thế mà lại không biết Tiết Trạm còn có một mặt như thế này.

“Xem ra, thân phận của vị đại tiểu thư này không bằng với đại tiểu thư lần trước?”

Đối với vị tiểu thư lần trước, Tiết Trạm không dám tùy tiện đắc tội, mà với vị lần này, xem ra là hoàn toàn không lưu tình.

Vương Kỷ gật đầu: “Kém xa, người lần trước chính là danh môn khuê tú, vì do tính tình quá xấu, chỉ biết dùng lỗ mũi nhìn người, còn vị lần này là điển hình của nhà giàu mới nổi, thiếu tầm nhìn, tham dự lễ đính hôn của người khác lại trang điểm loè loẹt như vậy, chẳng lẽ sợ bản thân không nổi bật hơn nữ chính.”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, cửa văn phòng bỗng nhiên bị kéo vào, một người phụ nữ mặc lễ phục xa hoa kéo theo làn váy dài dẫm lên giày cao gót thở phì phì bước ra, nhìn thấy mấy thư kí bên ngoài còn hung tợn trừng mắt một cái.

Vương Kỷ bĩu môi, gọi điện thoại xin chỉ thị xong nhìn Triệu Ngu nói: “Chạy vào nhanh đi, hôm nay phải tham gia lễ đính hôn nên phó chủ tịch Tiết muốn ra về ngây bây giờ.”

Cửa văn phòng đang mở, Triệu Ngu gõ gõ lên cánh cửa, nghe Tiết Trạm đáp mới đi vào, xa xa đã liền nhìn thấy trên mặt đất đầy vệt nước trà, cũng may là cái tách vẫn còn vững vàng đặt ở trên bàn chứ không bị vứt lung tung.

Chờ cô đi đến trước bàn làm việc mới phát hiện, trên đầu Tiết Trạm thế mà lại dính phiến lá trà, hơn nữa tóc trên trán hơi ướt. Nhìn kỹ thêm một chút, sơ mi trắng trên người anh cũng bị ướt từ phần trước ngực đến bụng.

Hiển nhiên, vừa rồi anh bị cô đại tiểu thư kia hất trà lên trên mặt.

Sau khi tưởng tượng ra hình ảnh đó, Triệu Ngu không khỏi cảm thán ở trong lòng, vị đại tiểu thư kia cũng thật quá dũng cảm, ngoại trừ cô ấy, chỉ sợ không có ai dám đối xử với Tiết Trạm như vậy.

Vậy mà Tiết Trạm chẳng có chút bối rối, tức giận nào, anh vẫn ngồi bình tĩnh như cũ, không đợi Triệu Ngu mở miệng, anh liền nhận lấy văn kiện, tùy tiện nhìn lướt qua, lấy cây bút ghi
ý kiến xét duyệt.

Nhìn lá trà trên đầu anh, Triệu Ngu do dự một chút, bất động thanh sắc mà đưa tay lặng lẽ lấy xuống.

Nhưng vẫn bị Tiết Trạm phát hiện.

Anh tựa như một con thú hung dữ bị tấn công, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt sắc bén, làm cô sợ tới mức không tự giác lui về phía sau một bước, một câu cũng không dám nói.

Sau đó, anh nhìn thấy lá trà trong tay cô.

Triệu Ngu thấy anh rõ ràng sửng sốt khoảng hai giây, ngay sau đó mới cúi đầu tiếp tục viết, nhanh chóng kí tên của mình.

Mở miệng nói cảm ơn, Triệu Ngu lấy văn kiện chuẩn bị rời đi thì nghe được giọng nói trầm thấp của Tiết Trạm truyền đến: “Không được nói ra ngoài.”

Dừng một chút, anh còn bổ sung thêm câu: “Đặc biệt là Tiết Tử Ngang.”

Giờ thì Triệu Ngu đã hiểu, phó chủ tịch Tiết này không chỉ sợ xem mắt mà còn sợ mất mặt.

Có lẽ đây là thời khắc chật vật nhất trong đời Tiết Trạm, nếu để Tiết Tử Ngang biết được, không biết anh sẽ cười nhạo Tiết Trạm trong bao lâu.

Chẳng qua, ai bảo Tiết Trạm lại độc miệng như vậy?

Hai chữ “xứng đáng” này Triệu Ngu tất nhiên không dám nói ra, cô chỉ có thể cung kính nói: “Vâng, phó chủ tịch Tiết.”

Tan tầm, Triệu Ngu trực tiếp tới chỗ hẹn với Thi Vũ, đáng tiếc hy vọng của cô lại tan vỡ, Kỷ Tùy không đến ăm cơm với Cù Tư Tiêu.

Thi Vũ nói anh bận tham gia lễ đính hôn của người nào đó, Triệu Ngu liền có thể khẳng định, anh đi cùng Trang Diệc Tình.

Bởi vì Hứa Thừa Ngôn đi công tác, không ở Đông Hải, mà Kỷ Tùy cùng Trang Diệc Tình ở bên ngoài cũng xem như là chị em, anh cùng cô đi đến nơi công cộng cũng sẽ không tổn hại đến mặt mũi của Hứa Thừa Ngôn.

Hai người cơm nước xong lại mang Cù Tư Tiêu đi chơi một hồi lâu. Lúc hơn 9 giờ, Triệu Ngu trên đường về nhà nhận được cuộc gọi điện từ Tiết Tử Ngang, anh nhờ cô đi đón anh, vừa nghe liền biết anh đã uống không ít.

Triệu Ngu chạy xe đến tầng hầm đỗ xe của khách sạn xong liền gọi Tiết Tử Ngang bảo anh tự mình xuống dưới.

Vài phút sau, cô nhận được một cuộc điện thoại lạ.

“Alo.”

“Là tôi.”

Là giọng của Thương Lục.

Cô có chút ngoài ý muốn: “Có việc gì sao?”

“Tôi đính hôn.”

Giống như Tiết Tử Ngang, giọng anh cũng có chút khàn khàn, hẳn là do uống nhiều quá rượu, nhưng Tiết Tử Ngang là mượn rượu để chơi, còn Thương Lục, nghe giống như là rất mệt mỏi.

Triệu Ngu trầm mặc một lát xong bình tĩnh nói: “Tôi biết.”

Sau đó đầu bên kia lại im lặng.

Hai người cũng không cúp điện thoại, cũng không ai lên tiếng, cứ như vậy mà cùng nhau im lặng.

Cửa xe đột nhiên bị mở ra, Tiết Tử Ngang nồng nặc mùi rượu, đặt mông ngồi vào ghế phụ, suy nghĩ xa xăm làm Triệu Ngu hoảng sợ, theo bản năng giấu điện thoại vào trên chỗ ngồi.

Cũng may hiện tại đầu óc của Tiết Tử Ngang không quá tỉnh táo, thế cho nên anh không phát hiện sự khác thường của cô, chỉ là toàn bộ thân mình đều bao phủ lấy cô, vừa hôn cô vừa liều mạng kéo quần áo cô.

“Tiết Tử Ngang… Ngô…” Triệu Ngu cảm nhận được, cảm xúc của anh không bình thường, tựa hồ mang theo tức giận.

Giống như dã thú gặm mút môi cô nửa buổi, mãi cho đến khi hai người đều không thở nổi, Tiết Tử Ngang mới chậm rãi buông ra.

Nhìn đôi mắt anh đỏ lên, Triệu Ngu hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Muốn em, hiện tại liền muốn.” Anh nặng nề thở dốc: “Lại đây.”

Triệu Ngu mới vừa chồm đến ghế phụ, anh liền một tay kéo cô lên trên đùi, ngồi quay lưng về phía anh, sau đó anh tiếp tục vội vàng cởi quần áo cô ra.

Cô không giãy giụa, mặc cho anh từ phía sau hôn cổ cô, vỗ về nhũ hoa cô cùng tiểu huyệt.

Lúc dụ̶c̶ vọng nóng cháy của anh đưa vào trong cơ thể cô, cả người cô run rẩy, ngửa đầu rên rỉ.

Tầm mắt xuyên thấu qua kính chắn gió rơi xuống một bóng đen ở cách đó không xa, cô phát hiện ra có một người đàn ông đang đứng đó.

Là Thương Lục.

Cô quay đầu nhìn di động trên chỗ ngồi, thì ra mãi cho đến lúc này, cuộc gọi mới bị cúp.

Truyện convert hay : Ngự Thiên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện