Khi Thẩm Huy Minh lên cấp ba có từng viết một bài tập làm văn, yêu cầu đề cho là “Cuộc sống mà tôi hướng tới”.
Hồi đó anh đã viết rằng, hy vọng có một ngày được đi du lịch vòng quanh thế giới, ghi dấu bước chân mình ở mỗi nơi đầy ắp câu chuyện.
Ước mơ đó đương nhiên là không trở thành hiện thực, nguyên nhân chẳng gì ngoài không có thời gian.
Mấy năm nay bỗng dưng anh phát hiện ra, con người luôn thích tự đeo gông xiềng cho mình. Thoạt đầu khi anh mới xây dựng sự nghiệp, ngày nào cũng mong có bốn mươi tám tiếng đồng hồ để xử lý công việc, khi đó anh đã nghĩ, đợi đến khi anh kiếm đủ tiền rồi thì sẽ nghỉ hưu sớm, con người không nên đổ hết cuộc đời mình vào công việc.
Nhưng mà dần dà anh phát hiện ra mình không thể dừng nhịp sống ấy lại được, không chỉ vì tiền không bao giờ là đủ, mà quan trọng hơn là trên vai anh gánh vác cả một công ty, gánh biết bao nhiêu dự án và còn cả nguồn thu nhập ổn định của mấy chục nhân viên.
Anh không thể dừng lại được.
Lần này vào viện phẫu thuật cũng thế, bác sĩ đã khuyên răn anh từ đời nào rồi, rằng anh phải giữ gìn sức khỏe, thậm chí ngay cả khi bác sĩ “ra lệnh cưỡng chế” bắt anh nhập viện, anh cũng phải cố lết tới giai đoạn cuối của dự án rồi mới chịu chấp hành.
– Anh đang suy tư gì thế? – Tác Dương tự kéo một cái ghế tới, ngồi bên giường bệnh Thẩm Huy Minh.
Thẩm Huy Minh vừa lật sách vừa cười bảo:
– Đang suy tư chuyện em biết bói toán hay chăng.
Thật ra tốc độ nói của Thẩm Huy Minh hoàn toàn bình thường, nhưng khi anh nói tới “Đang suy tư chuyện em”, Tác Dương bỗng giật mình. (*)
(*) câu Thẩm Huy Minh nói là 在想你是不是会算命, ba chữ đầu dịch word-by-word là “đang nghĩ (nhớ) em”, Tác Dương mới nghe tới đó tưởng Thẩm Huy Minh nói “đang nhớ em”. Nếu dịch theo bình thường thì nghe câu văn trôi chảy hơn, nhưng nó không làm bật được cái vấn đề tác giả muốn nói.
Khi Thẩm Huy Minh nói xong thì cậu biết là mình ảo tưởng quá rồi, thế là lại tự châm biếm bản thân. Không thể không thừa nhận, mình đã bị Thẩm Huy Minh hút hết tâm trí rồi.
– Sao anh lại nói thế?
Thẩm Huy Minh bèn kể cho Tác Dương nghe về ảo mộng cuộc sống tươi đẹp thời trung học của mình:
– Khi đó cũng dám ước mơ phết chứ đùa, nhưng tuổi trẻ ai cũng như thế, có thèm nghĩ gì về những điều thực tại đâu.
Tác Dương nghe anh nói xong thì khẽ khúc khích:
– Nhưng thực tế thì có một chuyên ngành vẫn có thể làm được điều này.
Cậu chỉ vào mình:
– Du lịch vòng quanh thế giới, in dấu chân ở vô số kể thành phố.
Thẩm Huy Minh ngẩn ra, sau đó bật cười:
– Cũng đúng nhỉ.
Hai người nhìn nhau, sau đó Thẩm Huy Minh nói:
– Thật không ngờ, em đã thay anh thực hiện ước mơ thời tuổi trẻ của anh rồi.
Tác Dương rất thích cách nói mập mờ này, cứ như hai người đã tương liên với nhau từ kiếp trước đến kiếp này vậy.
Cậu cảm tưởng như mình đã thiết lập sẵn niềm say mê những điều lãng mạn từ tận trong xương tủy. Nhưng cậu quá hiểu rằng cái gọi là “lãng mạn” trên thế giới này chả khác gì ngắm sao vào ban ngày cả, bạn biết chúng có tồn tại nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ để bạn phát hiện ra.
Chuyện tình yêu cũng thế.
– Anh biết hồi trung học em mơ ước làm gì không?
Thẩm Huy Minh hỏi bằng giọng tò mò:
– Phi hành gia?
Tác Dương phì cười:
– Tại sao lại là phi hành gia?
– Thật ra cũng có thể là phi công, anh thấy em là người rất tận hưởng cảm giác được bay trên bầu trời.
– Hiện giờ em cũng vẫn thích cảm giác đó, đã đi làm nhiều năm rồi nhưng vẫn thấy trải nghiệm được xuyên qua những tầng mây rất kì diệu – Đột nhiên Tác Dương nở nụ cười giảo hoạt – Nhưng mà, đó là em của bây giờ, còn hồi trung học em lại muốn làm nhà khảo cổ học cơ.
– Nhà khảo cổ ư?
– Đúng rồi, khoác một cái áo gi-lê, xách một cái xẻng, đi tới một nơi không người để đào hố – Tác Dương cười – Hồi đó em bị ghiền mấy cuốn tiểu thuyết trộm mộ.
Thẩm Huy Minh cười khanh khách:
– Không ngờ em còn đọc những loại tiểu thuyết ấy.
– Đọc chứ sao không – Tác Dương cũng cười – Dạo đó lên lớp không chịu nghe giảng, hay giấu truyện đằng sau sách giáo khoa để đọc lén.
– Giống anh quá, nhưng mà anh cứ tưởng em luôn là con ngoan trò giỏi chứ.
Hai người cứ tiếp tục hàn huyên như thế, có lẽ là vì Thẩm Huy Minh trên giường bệnh không còn phong thái tinh anh mô phạm như bình thường nên Tác Dương thấy thoải mái hơn nhiều.
Hai người không còn “tung chiêu” như lúc mối quan hệ này vẫn chưa hoàn toàn cởi mở, mà giờ đã giống như hai người bạn lâu rồi không gặp, “tám” hết chuyện trên trời đến chuyện dưới đất.
Thẩm Huy Minh nói:
– Vậy chắc anh phải chúc mừng em vì đã không xách xẻng đi theo con đường khảo cổ.
– Tại sao?
– Em mà làm nhà khảo cổ thì chắc hai chúng ta không thể gặp nhau được rồi – Thẩm Huy Minh cười nhìn cậu – Nhưng nếu như để anh có thể gặp được em trong trường hợp đó, vậy thì một là anh đi trộm mộ rồi bị em tóm được, hai là anh vốn cư ngụ trong mộ.
Thẩm Huy Minh chọc Tác Dương cười thích thú, hóa ra khi cả hai đều gỡ bỏ lớp mặt nạ ý nhị lại có thể đùa giỡn sảng khoái như thế.
Từ khi hai người quen biết tới nhau
thì hầu như trong mỗi lần gặp gỡ, Thẩm Huy Minh đều đem lại bất ngờ và niềm vui cho Tác Dương.
Trong kinh nghiệm quá khứ của Tác Dương, càng chung đụng nhiều thì lại càng ngao ngán, bản thân cậu chính là ví dụ thực tế nhất.
Cậu biết rõ vị trí của mình ở đâu, nhờ ngoại hình nên cậu dễ dàng gợi được hứng thú của người khác, nhưng càng qua lại lâu thì họ càng phát hiện ra cậu là một người tẻ nhạt.
Là “bình bông di động” trong truyền thuyết ư?
Cậu không phải là kiểu người càng đào sâu thì càng có nhiều chuyện, ngoài mặt hờ hững hời hợt, và bên trong thì cũng rỗng tuếch như những gì cậu thể hiện.
Cậu là một cái hồ nước, trong veo đến mức chẳng cá nào sống nổi.
Cậu đang đợi có người nào đó bơm dưỡng khí vào cái hồ này, để rêu cỏ dưới đáy hồ sinh trưởng, để những đàn cá đang chết ngạt được sống lại lần nữa.
Cậu chợt nhận ra, hình như Thẩm Huy Minh có khả năng này.
Nhưng vấn đề này, đó chỉ là “có khả năng” mà thôi, Tác Dương háo hức chờ mong nhưng lại không dám đưa ra kết luận.
Đầu tiên qua lại với tư cách bạn bè là một lựa chọn tốt, dù sao thì “thiện cảm” cũng không tượng trưng cho “tình yêu”, tiền đề cho khả năng yêu đương còn rất nhiều, hai người bọn cậu vẫn chưa đạt tới giai đoạn đó.
Cứ bước chậm thôi, nếu Thẩm Huy Minh sẵn lòng dành thời gian để “bước chậm” cùng cậu.
Hai người trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ thì điều dưỡng tới kiểm tra.
Lúc này Tác Dương mới sực nhớ, suốt từ nãy đến giờ cậu vẫn chưa hỏi Thẩm Huy Minh làm phẫu thuật gì.
Đợi đến khi điều dưỡng đi khỏi, cậu mới hỏi anh:
– Anh phải nằm viện lâu lắm hả? Nếu phẫu thuật dạ dày, chắc nghiêm trọng lắm nhỉ?
Thẩm Huy Minh không trình bày quá nhiều, anh thật sự không muốn dùng bệnh tật để vòi lòng trắc ẩn từ cậu.
– Nếu hồi phục tốt thì mấy ngày nữa là được cho về nhà rồi – Thẩm Huy Minh nói – Thật ra chuyện này cũng tại anh, bình thường không biết chú ý, cũng không xem trọng lời khuyên của bác sĩ, tự làm tự chịu thôi.
Tác Dương nhìn người đàn ông đã gầy đi thấy rõ trước mặt mình, không đến mức thương xót nhưng mà cũng chẳng thấy dễ chịu gì.
– Công việc bận rộn, nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe – Tác Dương bảo – Sức khỏe mà gục ngã thì chẳng còn lại gì đâu.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu, ánh mắt chứa chan niềm vui, nhẹ nhàng nói:
– Phải, lúc trước sơ ý quá, nhưng sau này anh sẽ để tâm hơn, dù sao thì ngoại trừ công việc, anh vẫn còn có động lực khác buộc mình phải sống dai hơn mà.
Tác Dương nhìn về phía anh.
Thẩm Huy Minh nở nụ cười:
– Thôi, anh không nói nữa, nói thẳng thừng quá người ta lại trách anh không tế nhị.
Dứt câu này thì dù anh không nói tiếp, Tác Dương cũng sẽ hiểu.
– Cho dù không phải vì chuyện này – Tác Dương nhìn anh rồi cúi đầu lật cuốn “Luận về yêu” bên giường – Thì cũng nên sống thật tử tế.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu lật tới cái trang anh đánh dấu.
Tác Dương thấy Thẩm Huy Minh đã dùng bút gạch dưới một câu:
Tôi yêu cái gì của cô ấy ư? Có lẽ là tất cả.Đây như một câu ám chỉ, gợi trí tưởng tượng của cậu về cái lúc Thẩm Huy Minh đọc đến câu này.
Có phải anh cũng đang tự hỏi chính mình, rằng anh yêu thứ gì của em?Nhưng Tác Dương tin, bọn họ chỉ là hai người chưa hiểu rõ lẫn nhau mà thôi, không ai yêu tất cả mọi thứ của đối phương cả.
Cậu đóng sách lại, cười nói:
– Em phải về rồi.
Thẩm Huy Minh hơi tiếc, nhưng lại không thể giữ người ta khư khư hoài được.
Tác Dương đứng dậy, trả sách lại bên cạnh anh.
– Chiều em có lịch bay – Tác Dương bảo – Mười một tiếng.
– Cực cho em rồi – Thẩm Huy Minh ngồi trên giường nhìn cậu, vì biết cậu sắp đi, lại chẳng hay lần sau gặp mặt sẽ là khi nào, nghĩ như thế nên mắt cũng chẳng nỡ chớp.
– Cực còn đỡ – Tác Dương cười, ra vẻ cố ý – Đến New York tận mười chín tiếng đấy, anh còn nhớ không?
Thẩm Huy Minh bật cười:
– Dĩ nhiên là nhớ rồi.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau giây lát sau đó Tác Dương chuẩn bị rời khỏi.
– À phải rồi – Trước khi đi Tác Dương nói với anh – Anh dưỡng bệnh cho khỏe, vụ cá cược của chúng ta vẫn đang tiếp tục. Em đợi anh trên máy bay, nếu như vẫn còn cơ hội.