Ánh sáng nhu hòa và hương thơm cơ thể làm tôi tỉnh lại.
Tôi mở choàng hai mắt của mình ra, Kim Nguyệt và Mỹ Lệ đang đứng bên cạnh tôi, từ bàn tay của các nàng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ màu tím và vàng nhạt, khiến tôi cảm thấy thoải mái lạ thường.
"Anh làm bọn em lo lắng muốn chết, tại sao anh lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Cơ thể thủng lỗ chỗ, linh hồn thì bị xé rách." - Kim Nguyệt lo lắng hỏi.
"Em nói với chị rồi, tên này sống dai lắm, hắn ta không chết được đâu." - Mỹ Lệ mạnh miệng nói, nhưng ánh mắt của nàng không dấu được vẻ vui mừng khi thấy tôi tỉnh lại.
"Không phải em mới là người lo lắng cho chàng hơn sao?" - Kim Nguyệt trêu chọc.
"Sao em lại phải lo cho hắn chứ, hắn là tình nhân của chị chứ đâu phải của em." - Mỹ Lệ đỏ mặt đáp lại.
Hai cô gái vui vẻ trêu chọc nhau, tôi liền vươn tay ra ôm cả hai nàng kéo xuống giường.
Cả hai cô gái hét lên, mặt các nàng đỏ ửng vì ngại ngùng.
"Chàng đúng là sắc quỷ." - Kim Nguyệt hờn dỗi trách móc.
"Tại sao anh lại bị thương như vậy? Anh thực sự đã đi tìm Ma Linh sao? Em đã bảo anh đợi em tìm cách đối phó nó rồi cơ mà." - Mỹ Lệ chất vấn.
"Anh giết được nó rồi, Ma Linh cũng thường thôi." - Tôi khoe khoang với hai nàng.
"Mấy vị tư tế và dược sĩ đã khống chế được dịch bệnh chưa?" - Tôi hỏi Kim Nguyệt, mong là họ xử lý được rồi để tôi có thể về lại kinh thành.
"Dịch bệnh ngày càng tồi tệ, hơn 50% người dân nhiễm bệnh rồi, có lẽ mười ngày nữa chúng ta sẽ không còn ai để cứu." - Kim Nguyệt ảm đạm nói ra.
"Thật sao? Nhưng anh giết được Ma Linh rồi mà, giết chết mầm bệnh thì tình hình phải tốt lên chứ." - Tôi bất ngờ khi nghe câu trả lời, cảm thấy việc tôi liều mạng cùng Ma Linh chém giết trở nên vô nghĩa.
"Ma Linh bất tử bất diệt, chỉ cần còn một người bệnh thì nó sẽ tái sinh.
Đây là những gì sư phụ em tìm đọc được trong sách." - Mỹ Lệ nói ra một thông tin cực kỳ xấu.
"Có lẽ chỉ còn cách đợi các học giả xây dựng xong ma trận hủy diệt, chúng ta sẽ cùng chết chung với Ma Linh." - Kim Nguyệt chua chát nói, sắc mặt nàng rất phức tạp.
Mỹ Lệ cũng trầm mặc.
"Không phải chỉ giết những người nhiễm bệnh thôi sao? Sao chúng ta lại phải chết chung với nó?" - Tôi thắc mắc hỏi lại Kim Nguyệt.
"Chúng ta bắt buộc phải chết cùng nó, nếu chúng ta trở về, chỉ cần trên cơ thể có một con vi khuẩn của Ma Linh, nó sẽ nhanh chóng lây lan sang người khác, lúc đó cả kinh thành sẽ sụp đổ."
"Còn nếu để nó lây lan tiếp tục, e rằng thế giới này sẽ bị hủy diệt." - Kim Nguyệt thở dài.
"Thực sự nghiêm trọng tới như vậy sao?" - Tôi vẫn không tin, hỏi lại một lần nữa.
Kim Nguyệt gật đầu xác nhận.
"Được rồi, thực ra ta có một cách để giết chết Ma Linh."
"Có lẽ cả hai nàng đều biết ta thực ra là Ác Quỷ Máu, bây giờ ta chỉ cần biến thành Ác Quỷ Máu, rồi dùng sức mạnh hủy diệt của nó tiêu diệt Ma Linh là được."
"Bây giờ máu ta có rồi, chỉ cần thêm đá năng lượng và kết tinh năng lượng nữa thôi." - Tôi nói ra kế hoạch của mình.
Thực ra tôi đang nói dối, việc tôi biến thành Ác Quỷ Máu có thể sẽ cùng lúc thả ra hai con quái vật hủy diệt thế giới này, nhưng tôi không muốn chết, càng không thể để Kim Nguyệt và Mỹ Lệ chết ở chỗ này được.
"Không phải là anh lại định đi liều mạng với Ma Linh đó chứ?" - Mỹ Lệ lo lắng hỏi.
"Hai nàng yên tâm, ta có thể giết nó một lần thì có thể giết hai lần, lần trước là do sai sót thiếu hụt kiến thức nên mới để nó lọt lưới, lần này ta nhất định sẽ khiến nó biến mất vĩnh viễn." - Tôi tràn ngập tự tin nói ra.
Sau đó hôn lên đôi môi ngọt ngào của cả hai nàng, khiến khuôn mặt họ đỏ bừng.
"Em tập trung các vị tư tế và học giả lại đi, chúng ta sẽ bàn bạc về kế hoạch di tản người dân." - Tôi nhìn Kim Nguyệt.
Tôi buông Kim Nguyệt và Mỹ Lệ ra, để hai nàng đứng dậy thay đổi quần áo.
Sau khi mặc lễ phục công chúa và áo choàng pháp sư xong, chúng tôi liền đi đến đại sảnh trong phủ thành chủ.
Hơn ba mươi phút các vị tư tế, học giả, dược sĩ đều đã tới đầy đủ.
"Tham kiến công chúa, ngài triệu tập chúng tôi gấp như vậy chắc là có việc khẩn cấp cần thông báo?" - Vị học giả bất an hỏi.
"Ta đã tìm ra cách tiêu diệt Ma Linh và chấm dứt dịch bệnh lần này." - Kim Nguyệt thông báo.
Những vị tư tế học giả người sửng sốt thốt lên, người vui mừng, người khó tin.
"Thật sao?"
"Vậy là chúng ta không cần phải chết chung với con quái vật đó nữa."
"Xin công chúa giải thích rõ ràng hơn."
"Việc này rất khó giải thích, các ngươi chỉ cần làm theo sự phân phó của ta là được." - Kim Nguyệt bá đạo ra lệnh, không cho phép những người khác hỏi thêm điều gì.
"Đầu tiên hãy tập trung toàn bộ đá năng lượng và kết tinh năng lượng trong thành phố này lại, sau đó ép những người dân chưa nhiễm bệnh hiến ra một phần ba máu trong người họ, chỉ cần máu tươi, không cần làm hại tính mạng của họ."
"Sau đó có thể cho phép người dân rời khỏi tòa thành này, các ngươi cũng rời đi cùng họ, việc còn lại ta sẽ lo liệu." - Kim Nguyệt ra lệnh.
Vị học giả dường như muốn hỏi gì thêm.
"Không giải thích! Các ngươi lập tức chấp hành mệnh lệnh." - Kim Nguyệt nghiêm khắc ra lệnh.
Mặc dù những người khác muốn hỏi, nhưng thấy công chúa nóng nảy như vậy thì không ai dám hỏi gì nữa, liền chắp tay chào công chúa rồi lui ra ngoài.
"Nàng làm tốt lắm, việc còn lại cứ giao cho ta là được." - Tôi vỗ vai Kim Nguyệt trấn an nàng.
Sau ba ngày thì mọi việc cũng chuẩn bị xong, những người dân sau khi hiến ra một lượng lớn máu trong cơ thể được phép ra khỏi thành, một lượng lớn kết tinh và đá năng lượng do các vị tư tế và dược sĩ cống hiến.
Tôi, Kim Nguyệt, Mỹ Lệ đứng trước một hồ máu lớn chứa hơn triệu lít máu của người dân.
Ngay