Di chuyển hơn một giờ, tôi đã đi đến được hang đá trên núi.
Hai tên ma nhân đang cầm những mũi giáo làm từ sừng của côn trùng đứng canh bên ngoài, trên tay họ cầm hai bó đuốc đang cháy.
"Ai?" - Một tên hỏi khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi.
"Là...ta..." - Tôi biến thành hình dạng ma quỷ của mình, rồi trả lời họ với một giọng khàn khàn.
"Ông trở về rồi ư, ông giết được con tôm chưa?" - Hắn hỏi tôi.
"Đó không phải việc của ngươi!" - Tôi trừng đôi mắt đỏ máu của mình lên và quát hắn.
"Dẫn ta đi gặp trưởng làng." - Tôi ra lệnh.
"Vâng, vâng thưa ngài." - Tên ma nhân đó run rẩy đáp.
Hắn dẫn tôi vào trong hang, cái hang này khá rộng, mỗi gia đình ma nhân được chia diện tích vài mét, họ ngồi xung quanh một đống lửa lớn.
Một con Sâu Xanh đang bị quay trên ngọn lửa đỏ, mỡ nó chảy tí tách.
Sau một lúc thì con sâu chín, hai tên ma nhân to khỏe tháo nó xuống và bắt đầu cắt nó.
Con sâu to khoảng một mét, khi chín thịt nó khô lại, có mùi cũng khá thơm.
Sau khi cắt ra thì mỗi ma nhân được chia một miếng thịt sâu bằng nắm tay.
"Ngài muốn ăn chứ?" - Lão trưởng làng mang theo một cái đ ĩa bằng đá, có một miếng thịt sâu thơm giòn ở trên và hỏi tôi.
"Không, cám ơn, ta không ăn thứ này." - Tôi trả lời lão bằng một giọng nhàn nhạt.
"Hai nô lệ của ta đâu rồi, họ vẫn khỏe chứ?"
"Chúng tôi chăm sóc họ rất tốt, xin ngài yên tâm." - Trưởng làng chỉ tay về một góc.
Hai cô gái ma nhân của tôi đang ăn những miếng thịt sâu và ít quả dại màu đỏ.
"Ta vẫn chưa giết được con tôm, ta không tìm được nó."
"Ngày mai ta sẽ rời đi cùng hai nô lệ của mình."
Mặt lão trưởng làng tái đi, hắn quỳ xuống.
"Xin ngài, ngài đã phá hỏng lễ hiến tế của chúng tôi, nếu bây giờ ngài rời đi, thủy quái sẽ giết chúng tôi mất."
"Hay ngươi muốn ta giết tất cả các ngươi ngay bây giờ?" - Tôi nói với giọng lạnh lẽo.
"Vì mạng sống của mình, các ngươi sẵn sàng đem hiến tế những cô gái yếu đuối tội nghiệp, ngươi cảm thấy việc làm này là đúng sao?"
"Nếu các ngươi chết, đó cũng là tội ác do các ngươi gây ra."
Lão già bật khóc khi nghe tôi nói.
"Nếu được lựa chọn chúng tôi sẽ không làm thế, nhưng chúng tôi hết cách rồi."
"Khi con tôm xuất hiện, con trai tôi và những trai tráng của làng đã cố dùng vũ khí để chống lại nó."
"Con trai tôi là một hiệp sĩ tập sự, đáng lẽ nó đã đi đến một thị trấn để sinh sống, nhưng vì tôi nên nó đã ở lại đây."
"Khi nó và những người khác tấn công thủy quái.
Thì chỉ bằng một hơi thở lạnh lẽo, con quái vật đã biến tất cả bọn họ thành tượng băng." - Lão ta khóc như một đứa trẻ.
"Bây giờ chúng tôi không còn cách nào khác ngoài hiến tế người dân cho thủy quái."
"Xin ngài hãy giúp đỡ chúng tôi." - Lão nói.
"Xin ngài hãy giúp đỡ chúng tôi." - Các ma nhân khác cũng quỳ xuống cầu xin.
"Hừ!"
"Đáng lẽ ra các ngươi không nên lừa thầy của ta làm tế phẩm." - Tôi quát vào mặt họ.
"Lừa? Thưa ngài, chúng tôi chưa bao giờ làm điều đó." - Lão trưởng làng nói.
"Chúng tôi chỉ cầu xin thầy của ngài giúp đỡ tiêu diệt con thủy quái.
Nhưng thầy của ngài cũng bị nó ăn, chúng tôi biết điều này gây ra sự đau khổ cho ngài, nhưng cũng không thể đổ lỗi cho chúng tôi được.
Tôi chợt nhớ lại tình cảnh ngày đó, sau khi nghe về con thủy quái, thầy tôi nhảy xuống nước, một lúc sau nó trồi lên nói tế phẩm đã chạy trốn, rồi đòi hỏi tế phẩm mới.
"Hình như là dân làng không nói dối gì cả, có lẽ sự mất tích của thầy mình là tai nạn thật." - Tôi nghĩ thầm.
"Lúc đó mình cảm thấy buồn nên đã đổ lỗi cho họ."
Suy nghĩ một lúc tôi nói.
"Tốt, ta sẽ ở lại đây, chờ con tôm xuất hiện và giết nó."
Tôi đang ngồi trên một tảng đá, chờ con tôm xuất hiện.
Tôi đã đợi nó được một tháng rồi nhưng nó vẫn không xuất hiện để đòi tế phẩm.
"Hay là trong lúc đuổi mình, con bạch tuộc phá hỏng cái hang rồi."
Tôi tiếp tục đợi thêm một tháng.
Con tôm vẫn không xuất hiện.
"Con tôm chết tiệt, chắc nó biết mình đang chờ nó nên trốn luôn rồi."
"Vậy mình sẽ ở đây một năm luôn vậy."
Bây giờ tất cả ma nhân đều đã quay trở lại nhà của họ, họ rất vui vẻ vì con tôm đã không tới đòi hiến tế.
Tôi đi về phía ngôi nhà to lớn nằm giữa làng, nó là ngôi nhà đẹp nhất ở đây, được làm từ đá, có một cái sân rộng trồng rất nhiều hoa.
"Ngôi nhà này đẹp đấy, nhưng ăn cướp nó từ tay trưởng làng thì thật mất mặt, mình sẽ tự xây nhà để ở."
"Cốc...cốc...cốc..."
"Trưởng làng, ông có ở nhà không?" - Tôi gõ cửa rồi chờ đợi.
Mất một lúc thì lão trưởng làng ra mở cửa.
"Thưa ngài cần tôi hỗ trợ việc gì." - Lão hỏi với ánh mắt e dè.
"À ta chỉ cần một