Sáng sớm tôi liền chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng tàn sát ổ rết khổng lồ.
"Chiến thuật là chúng ta sẽ tiêu diệt từng con rết một, hạn chế chiến đấu trực tiếp với chúng." - Tôi nói với ba cô gái.
Từ miệng Hỏa Túc tôi đã biết thực lực bầy rết mạnh hơn dự đoán của tôi rất nhiều.
Tên Túc Nhãn là Hạch Tâm Kỳ thất giai, hắn ta có hai anh em khác là lục giai, Hỏa Túc đã giết một con nên còn một.
Ba con khác là ngũ giai, năm con tứ giai.
Trong đó có ba con vốn là thuộc hạ của Hỏa Túc, nhưng đã phản bội nàng.
Hạch Tâm Kỳ hạ giai thì có hai mươi con, còn lũ rết Kết Tinh Kỳ thượng giai thì gần hai trăm con, trong đó hầu hết đều là Kết Tinh Kỳ cửu giai.
Nếu tấn công trực tiếp thì tôi chỉ cần sử dụng Ma Trận Máu, sau đó phối hợp với Thi Thi và Hỏa Túc là có thể tàn sát đàn rết dễ dàng.
Nhưng như vậy thì công sức tích góp máu và kết tinh năng lượng của tôi suốt mấy tháng nay đổ sông đổ biển.
Nên bắt buộc phải sử dụng một chiến thuật nguy hiểm hơn, nhưng lại tiết kiệm hơn.
Đó là đánh du kích, chúng tôi sẽ tiêu diệt từng con rết Hạch Tâm Kỳ một, sẽ tốn nhiều thời gian để dụ chúng ra khỏi hang rồi giết, sau đó bỏ trốn.
Chờ chúng mất tập trung thì quay lại giết tiếp.
Chỉ khoảng mười đến hai mươi lần là xóa xổ được bầy rết.
"Chúng ta sẽ núp ở đây, dụ mấy con rết vào đây, tấn công chúng, sau đó nếu lũ rết xuất hiện nhiều thì chúng ta bỏ chạy.
Các nàng hiểu chưa?"
Tôi chỉ tay vào một vách núi cao, rồi chỉ tay vào một hẻm núi, rồi chỉ tay vào ký hiệu mấy con rết.
Ba cô gái gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi."
Tôi liền dẫn ba cô gái ra ngoài, họ đều là Hạch Tâm Kỳ nên có khả năng bay lượn mà không cần cánh, tất nhiên tốc độ bay của họ tương đối chậm.
Sau đó chúng tôi đáp xuống một vách núi rất cao, gần hai ngàn trượng, đủ cao để tránh né khỏi tầm tấn công của lũ rết, nhưng đứng trên cao vẫn tấn công xuống bên dưới được.
"Giờ ba nàng ở đây đợi, ta sẽ dụ lũ rết đến."
Trước khi đi tôi chần chừ một lát.
"Nhưng ta không biết con rết nào là của Túc Nhãn, con nào là đồng tộc của nàng." - Tôi nhìn Hỏa Túc rồi nói.
"Tôi không còn đồng tộc nữa, tất cả chúng đều là kẻ thù, những đồng tộc thật sự của tôi bị lũ phản bội đó hại chết."
"Lần này tôi sẽ giết sạch bọn chúng." - Hỏa Túc quyết liệt nói, khi nói chuyện đôi mắt nàng như bốc lửa.
"Ta hiểu rồi." - Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó tôi nhảy xuống vách núi, đi lại gần hang của lũ rết.
Con rết canh cửa vẫn là con bữa trước, vết thương trên người nó vẫn chưa lành lại.
Nó đang nằm ngủ giống như mấy hôm trước, miệng nó còn nhiễu nước miếng màu đen, dường như đang mơ được ăn món gì đó rất ngon.
"Hêy rết béo! Ta có đồ ăn cho ngươi đây." - Tôi hét lớn cà khịa con rết bằng ngôn ngữ Thánh Trùng tộc.
Con rết khổng lồ mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy tôi thì nó rít gào.
"Rít...(kẻ nào?)"
Tiếng rít của nó vô cùng chói tai.
Tôi ném một viên đá vào đầu nó.
"Đồ ăn đây nè, lại đây mà ăn."
Sau đó tôi tung cánh bay vút đi, để lại con rết tức giận gầm thét phía sau lưng.
"Rít...(Đồ ăn!!)" - Con rết khổng lồ liền đuổi theo tôi.
Tôi vừa bay vừa tránh né những đòn tấn công của con rết, cơ thể to lớn của nó khá chậm chạp, nên dù mạnh hơn tôi rất nhiều nhưng đánh không trúng cái nào.
Khi đến vách đá tôi hét lớn.
"Các nàng tấn công đi."
Thi Thi là người đầu tiên ra tay, chiếc đinh màu xanh bay ra khỏi người nàng, bắn thẳng về phía con rết, đâm vào miệng nó chui vô trong bụng.
Con rết lúc đầu không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn gầm thét thị uy, nhưng chỉ vài giây sau thì nó đau đớn quằn quại, thân thể khổng lồ đánh vào những vách đá, khiến đất đá sụp đổ rào rào.
Cây đinh đang ghim vào nội tạng của nó, liên tục hút sự sống.
Bảo vật của Thi Thi vô cùng lợi hại, gần như là chỉ cần đâm xuyên được lớp giáp là sẽ lấy mạng được kẻ thù.
Khuyết điểm duy nhất là tốc độ hút sự sống hơi chậm, mất khoảng mười phút, trong thời gian đó nếu kẻ thù phản công thì Thi Thi sẽ không có bảo vật chống đỡ, sẽ khá nguy hiểm.
Cuộc chiến không có gì bất ngờ, Thi Thi mạnh hơn con rết rất nhiều, sau một lúc giãy giụa thì con rết bị hút cạn sự sống mà chết.
Tôi lại gần xác của nó, dùng kiếm cắt ra cơ thể, tìm kiếm viên Hạch Tâm bên trong.
Sau một lúc tôi moi được một viên Hạch Tâm màu đen trong người nó.
Sau đó tôi quay lại trên vách đá.
Thi Thi liền chạy lại gần ôm lấy cánh tay tôi.
"Nàng thật giỏi, của nàng đây." - Tôi đưa viên Hạch Tâm cho nàng, Thi Thi ăn nó vô cùng vui vẻ.
"Ta tiếp tục đi dụ thêm mấy con nữa, các nàng chuẩn bị cho tốt nhé."
Sau đó tôi quay lại hang rết, lũ rết vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
Tôi liền đi vào trong hang, vài con rết Kết Tinh Kỳ đang nằm ngủ.
"Chết!!" - Tôi liền lấy Thanh Huyết kiếm ra chém chúng, chỉ vài nhát chém đơn giản đã có thể cắt lìa đầu mấy con rết Kết Tinh Kỳ này.
"Gào...(Có kẻ xâm nhập!)" - Một con rết gào thét.
"Rít...(Ở đâu?)" - Vài con rết rít lên đáp lại.
"Rít...(bên này.)"
Lũ rết nhanh chóng dùng đôi mắt đỏ ngầu của chúng nhìn tôi, miệng gầm thét liên tục.
"Rít...(giết nó, xé xác nó trả thù.)"
"Gào...(Tao lên trước.)"
Một con rết màu xám tro Hạch Tâm Kỳ ngũ giai liền xông lên trước, thân hình nó di chuyển nhanh nên làm vách hang vỡ nát, đất đá rơi xuống trúng đầu mấy con rết khác.
Tôi liền chạy ra khỏi hang, dùng cánh bay đi.
Lần này có tới ba con rết Hạch Tâm Kỳ đuổi theo, phía sau còn hơn mười con rết Kết Tinh Kỳ nữa.
"Gào...(Hơi Thở Chết Chóc!)" - Một con rết gầm lên phía sau lưng tôi, năng lượng trên người nó tăng đột biến.
"Ầm..." - Từ cái miệng ghê tởm của nó phóng ra một cột