Hai mặt trăng lại tỏa sáng trên bầu trời, ánh sáng xanh và đỏ hòa vào nhau khiến thế giới trở nên tươi đẹp.
"Đêm hôm qua thật lạnh."
Tôi bắt đầu nhớ đến cảm giác ấm áp khi được ôm chị ngủ mỗi đêm.
Giờ đây chị đang bị bắt bởi lũ buôn nô lệ, liệu chị có bị chúng có đánh đập hành hạ, hay bị ép làm những việc bẩn thỉu.
"Nhất định mình sẽ cứu được chị."
Giờ tôi chuẩn bị hành trang để đi.
"Một túi da"
"Ba lọ máu"
"Bình thuốc độc"
"Hũ dầu"
"Giáp nhẹ"
"Thương tần - ngọn giáo yêu quý của tôi"
"Cuối cùng là đá năng lượng"
"Giờ thì lên đường" - Tôi mở cánh cửa đá và ra khỏi nhà.
"Có nên mượn tiền lũ bạn không nhỉ, mình sẽ đi xa, cần đá năng lượng làm lộ phí, nhưng nếu không thể trở về thì sẽ không trả cho họ được " - Tôi suy nghĩ trong đầu.
"Thôi, tốt nhất là không nên mượn họ, mình cần tiền thì họ cũng như vậy, mình không nên lừa họ."
Vậy là tôi lên đường một mình, không từ biệt hay hỏi mượn đá từ những người bạn.
Sau nhiều ngày trong rừng, cuối cùng tôi cũng tới biên giới của khu rừng, kế tiếp là rừng hoa gai, một khu vực cực kỳ nguy hiểm.
Nơi ở của những cái cây cực kỳ đáng sợ.
Nhưng vì giải cứu chị, tôi quyết định băng qua nó.
Rừng gai được tạo thành bởi vô số bụi gai khổng lồ, gai độc, gai đen, gai hút máu, gai ăn thịt.
Những bông hoa gai nhiều màu sắc rực rỡ thường nở vào ban đêm, tạo ra một mùi hương mê hoặc.
Đó là một loại hương thơm ngào ngạt đầy khuyến rũ.
"Hít...Hà"
"Thơm quá!" - Tôi thốt lên sau khi ngửi mùi hương này.
Nó có mùi giống như hoa hồng.
"Rầm...Rầm..." "Rầm...Rầm..." - Âm thanh của những bước chân nặng nề.
Một bầy Sâu Tê Giác đi về phía này, chúng tiến về phía bụi gai , đôi mắt chúng nhắm nghiền, bước đi chậm và đều.
Khi chúng lại gần sát những bụi gai, một con trong số trúng cắn vào thân hoa.
"Chóc!"
Một dây gai vụt vào thân con sâu tê giác.
"Gào..."
Con sâu gào lên, những con sâu khác đều tỉnh dậy và mở mắt ra.
"Gào...Gào...Gào..."
Chúng thi nhau gầm vang, nhưng đã quá muộn, chúng đã rơi vào bẫy của hoa gai.
Những dây gai trồi lên từ mặt đất, nhiều tới hàng ngàn sợi, những sợi dây này to như cổ tay và dài hàng chục mét.
Chúng nhanh chóng quấn lấy những con sâu tê giác tội nghiệp.
Lũ sâu bị trói lại, kéo lại gần những bụi gai.
Đột nhiên có một con sâu thoát khỏi trói buộc, những sợi gai không còn quấn chặt nó nữa.
"Phì..."
Con sâu thở mạnh rồi giãy ra khỏi đống dây gai.
Nó nghĩ rằng nó sẽ thoát được.
Nhưng không, nó đã được chọn để trở thành bữa ăn đầu tiên.
"Chóc chóc chóc"
"Chóc...Chóc..."
Hàng chục sợi dây gai dài và to vung lên quật vào con sâu.
Những cú quật phá vỡ lớp giáp xác của nó, để lộ ra nội tạng bên trong.
"Gào..."
"Gừ..."
Nó rống lên trong đau đớn.
Sau một lúc bị quật túi bụi, con sâu lún vào đất, lớp giáp của nó đã hoàn toàn bị phá hủy, nó đã chết.
Những dây gai bắt đầu chui vào trong cơ thể nó, mổ xẻ con sâu thành nhiều mảnh.
Những xúc tu, rễ cây như những cái vòi hút khô phần thịt và máu của con sâu.
Bữa tiệc lại tiếp tục.
Một con sâu khác được buông lỏng, nó cố gắng chạy thoát, nhưng hàng trăm cái roi đã đập nó nát vụn lưng nó.
"Gào..."
Nó rú lên đau đớn, nó biết số phận của mình cũng sẽ giống như con sâu vừa chết.
"Gào...Gào" "Gào...Gào..."
Lũ sâu còn lại gầm lên tuyệt vọng.
Những tiếng gào thảm thiết của lũ côn trùng làm tôi sợ hãi.
"Băng qua rừng gai là việc không thể."
"Mình cũng sẽ bị hoa gai đập thành thịt vụn như lũ sâu."
"Chết tiệt."
Sau khi đánh chén lũ côn trùng, những bông hoa gai vứt những mảnh giáp xác ra ngoài, những mảnh giáp này vô cùng cứng rắn, nhưng đối mặt với những dây gai chúng vẫn dễ dàng bị xé nát.
"Không thể bỏ cuộc, chị cần mình, mình phải cứu chị ấy." - Tôi tự trấn an bản thân.
Tôi thử tiến lại gần những bụi gai thật chậm.
" 200m"
" 150m"
" 120m"
" 100m"
" 80m"
" 60m".
Tôi chỉ dám đi chậm chậm từng bước.
Mồ hôi chảy ra vì lo lắng và sợ.
"50m"
Những dây gai bật dậy, vươn ra hướng về phía tôi.
Tôi xoay bật người nhảy về phía sau né tránh một cú quất roi trời giáng của bụi gai, dây gai đập xuống đất tào thành một cái rãnh sâu.
"Chết tiệt, bụi gai quỷ quá nguy hiểm.
Dù chúng không có trí tuệ, không di chuyển được, nhưng sức mạnh của những bụi gai kia thật đáng sợ."
Tôi đành từ bỏ việc băng qua bằng cách chạy.
Tôi cần cách khác.
Sau nhiều ngày ở gần những bụi gai, tôi đã nghiên cứu được các quy luật và đặc tính của chúng.
Những sợi gai nhỏ chỉ dài 10-20m, sợi lớn nhất dài 50m.
Chúng không có khả năng nhìn hay nghe, mà dường như sử dụng mùi hoặc sinh chất để cảm nhận con mồi.
Tôi cũng nghĩ ra được ba giải pháp.
Một là đốt chúng, tôi sẽ mua vài thùng dầu ma thuật, ném về phía chúng rồi châm lửa đốt.
Hai là đầu độc, sử dụng các loại chất độc ném về phía chúng, khi chúng hút nước từ mặt đất thì chất độc sẽ ngấm vào và giết chúng.
Ba là nhờ sự giúp đỡ của vài con sâu.
Tôi sẽ đi chọc những con sâu mạnh nhất trong rừng, sau đó dụ chúng lại gần bụi gai.
Trong khi bụi gai và con sâu cắn xé lẫn nhau thì tôi sẽ lẻn vào.
Cách một là tốt nhất, nhưng tôi không có đủ đá năng lượng để mua dầu, cũng rất khó để vận chuyển một thùng dầu đi xuyên khu rừng.
Chất độc thì quá khó kiếm một lượng lớn đủ để đầu độc cả khu rừng gai.
Còn nếu đi chọc mấy con côn trùng khổng lồ hàng chục mét kia, thì tôi còn chưa kịp chạy tới khu rừng gai đã bị con sâu gi3t chết.
"Hài..."
Tôi thở dài, trí tuệ của tôi giờ đây đang trở nên vô dụng.
Tôi đành tiếp tục chờ đợi, bỗng có tiếng động phát ra từ những bụi gai.
"Xột xoạt!"
Một con quỷ chỉ cao nửa mét màu tím, trên người đổ đầy chất lỏng màu xanh nhớp nháp chui ra từ những bụi gai, nó bắt đầu lượm những mảnh giáp xác lớn bỏ vào cái túi của nó.
"Một kẻ lượm rác, có lẽ lí do nó không bị bụi gai tấn công, là nhờ đống chất lỏng trên người nó, máu của bụi gai." - Tôi thầm nghĩ.
Tôi yên lặng nhìn con quỷ nhỏ , sau khi lượm đầy túi, con quỷ dùng một chiếc nanh đâm vào thân bụi gai, máu màu xanh lè chảy ra, nó bôi chất lỏng khắp người, rồi trở về nơi nó tới.
Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
"Cách này hay đấy."
Tôi vô cùng biết ơn con quỷ nhỏ, nó còn thông minh hơn tôi nữa, khi có thể nghĩ ra được phương pháp này.
Giờ tôi đã biết được cách để băng qua rừng gai.
Tôi tìm một bụi gai đơn độc nằm cách xa rừng gai.
May mắn cho tôi là bụi gai này khá nhỏ, roi gai chỉ dài hai mươi mét.
"Nhưng đánh nhau trực tiếp với một bụi gai vẫn quá ngu xuẩn."
"Mình cần thêm sự trợ giúp".
Tôi đi về phía lũ côn trùng tụ tập, nằm rạp trên mặt đất, trốn trong bụi cỏ cao và quan sát chúng.
Con tôi nhắm tới là một con sâu thiết giáp, nó cao khoảng 2m, dài 4m, trông giống như một con bọ hung khổng lồ, nhưng lại có 6 cái chân to khỏe như chân voi, đầu nó mọc ra hai chiếc sừng dài và nhọn.
Nó tấn công chủ yếu bằng cách lao tới húc.
"Chắc chắn nó sẽ là sự trợ giúp lớn cho mình."
Con sâu thiết giáp đang húc đổ một cái cây lớn rồi ăn lõi cây, cây cối ở thế giới máu đều rất cứng, cứng như đá vậy.
Nhưng đối với con sâu thiết giáp thì đá cũng không phải vấn đề, nó dễ dàng bóc lớp vỏ dày bên ngoài và để lộ lõi cây vàng óng bên trong.
"Rắc..."
"Rắc..."
Con sâu đang thưởng thức bữa ăn, tôi lao nhanh tới, phóng người lên và lao về phía con sâu.
Dùng mũi giáo đâm vào lưng nó.
"Keng..."
Mũi lao trượt qua lớp giáp xác, chỉ để lại một vết xước nhỏ trên lưng con sâu.
"Chạy!"
Tôi hét to một tiếng rồi chạy thật nhanh.
Con sâu nhìn về hướng tôi chạy.
"Phạch...Phạch..."
"Vù vù vù...."
Đôi cánh như quạt sắt của nó bắt đầu đập, bốn chân giẫm đạp mặt đất.
Mặt đất như rung lên ở phía sau.
Tôi vừa chạy vừa né tránh những cái cây, lườn lách trong các bụi cây.
Còn con sâu dẫm đạp mặt đất, nơi nó đi qua để lại những cái hố.
Bốn cái cánh vỗ với tộc độ cao giúp nó giảm trọng lực.
Mặc dù nó không thể bay nhưng việc vỗ cánh giúp nó nhẹ hơn, mà nhẹ hơn thì chạy sẽ nhanh hơn, nó húc đổ tất cả những cái cây nó đi qua, dẫm nát những tảng đá.
Nó giống như một chiếc xe tăng đang lao đi với vận tốc 60km/h, một cỗ máy nghiền