"Câu chuyện này kể về một người hàng xóm của tôi." - Gã ma nhân giàu có bắt đầu kể chuyện.
"Tôi và anh bạn này chơi chung với nhau từ nhỏ, nhà anh ta rất nghèo, ông bố bị côn trùng cắn đứt một chân trong một chuyến đi săn."
"Từ đó người mẹ phải rất vất vả mới có thể nuôi anh ta khôn lớn, nhưng bố anh ta thường xuyên bị cái chân cụt hành hạ.
Ông ta thường xuyên đánh đập vợ con mỗi lần cái chân đau nhói."
Giọng hắn ta chậm lại.
"Cho đến một ngày người ta phát hiện xác ông chồng treo lủng lẳng trên trần nhà, họ nói rằng ông ta bế tắc nên đã tự sát."
"Từ đó người mẹ góa phụ thường xuyên dẫn những người đàn ông lạ mặt về nhà vào ban đêm.
Ai cũng thông cảm cho bà ta, một người phụ nữ yếu đuối rất khó để nuôi con một mình, sống dựa vào những viên đá từ những thợ săn sẽ dễ dàng hơn."
"Nhưng trong khu vực này thường xuyên xảy ra những vụ mất tích bí ẩn của các thợ săn.
Lúc đầu ai cũng cho rằng họ bị côn trùng giết, nhưng các thợ săn khác quả quyết họ không bị giết trong rừng, mà mất tích sau khi đã về làng."
"Vài hôm sau người góa phụ bị treo cổ, người dân phát hiện trong nhà bà ta có những cái lu nhỏ chứa xác chết của những thợ săn." - Mặt hắn xa sầm như đang nhớ về quá khứ.
"Anh bạn của tôi được dân làng tha chết vì còn nhỏ, từ đó anh ta trở thành nô lệ công ích của làng, ai sai gì làm đó.
Cuộc sống vất vả.
nhưng chí ít thì họ vẫn trả công bằng thức ăn cho anh ta, dù ít nhưng vẫn đủ để giúp anh ta sống sót."
"Khi lớn lên, không hiểu bằng cách nào anh ta dụ dỗ được cô con gái của trưởng làng, làm bụng cô ta phình lên.
Lão trưởng làng rất tức giận vì chuyện này, ông ta trói anh ta lại, định dìm sông tới chết.
Nhưng cô con gái van xin cho anh ta, lão trưởng làng rất thương yêu con gái.
Nên tha chết, từ một tên nô lệ nghèo khổ, anh ta nghiễm nhiên trở thành con rể của người giàu có nhất làng."
"Cuộc sống mới cũng không hòa thuận cho lắm, lão trưởng làng thường chửi anh con rể là đồ vô dụng, con của gái đi3m.
Mỗi lần như vậy anh ta chỉ cười trừ trong im lặng.
Hai năm sau thì vợ anh ta sinh ra một đứa con gái rất dễ thương kháu khỉnh." - Nét mặt gã ma nhân trông vui vẻ hơn đôi chút.
"Nhưng rồi mọi thứ cũng tốt đẹp hơn, lão trưởng làng mắc bệnh lạ, người lão mọc nhiều mụn nhọt màu đen, chỉ ba ngày là lão ta đã chết." - Gã ma nhân giàu có vừa cười vừa kể.
"Từ đó anh bạn của tôi trở thành một thương nhân giàu có, anh ta cưới thêm về nhà ba cô nàng xinh đẹp.
Còn cô vợ cả thì bị ruồng bỏ, nàng ta thường xuyên khóc lóc vì đã yêu phải một kẻ phụ bạc.
Hai năm sau nàng đau buồn mà chết."
"Hắn ta bắt đầu ăn chơi trác táng với mấy cô vợ bé.
Miệng ăn núi lở, chẳng mấy chốc gia sản thừa kế từ nhà vợ tiêu tan, mấy cô vợ nhỏ cũng bỏ trốn đi đâu không biết.
Chỉ còn hắn ta với đứa con gái mười tuổi."
"Đứa nhỏ rất yêu thương bố của nàng, nàng phải đi xin ăn, làm việc vặt để đổi lấy thức ăn.
Còn ông bố dường như vẫn sống trong quá khứ."
"Cho đến một ngày người ta không thấy cô con gái nhỏ nữa, họ đoán có lẽ cô bé đã bỏ trốn hoặc bị bắt cóc.
Nhưng ông bố không hề buồn về việc này, người ta bắt gặp hắn ở quán rượu, không biết hắn ta lấy đâu ra đá năng lượng để uống."
"Trong bữa nhậu đó, hắn đã nói với tôi, hắn ta đã bán đứa con gái của mình cho lũ buôn nô lệ.
Khi đó hắn ta khóc sướt mướt, dường như hắn đã nhận ra sai lầm, nhưng đã quá trễ.
Mỗi tối hắn đều mơ thấy cô con gái mặt đầy máu tươi, tay chân bị chặt đứt khóc lóc đòi giết hắn ta." - Gã ma nhân giàu có cũng bắt đầu khóc.
"Vài hôm sau hắn ta tự sát, chấm dứt cuộc đời."
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, những môn đồ trong phòng nói chuyện với nhau.
"Chuyện cũng tạm, ngươi mong muốn điều gì?"
"Cứu đứa con gái của ngươi hay có thật nhiều đá năng lượng, hay thứ gì khác?" - Con mắt đỏ lòm chăm chú nhìn gã ma nhân, âm thanh của nó rờn rợn.
"Ngài có thể hồi sinh con bé sao?" - Gã ma nhân run rẩy nói.
"Tất nhiên, một Ma Thần như ta chẳng lẽ lại không làm được việc cỏn con đấy.
Nhưng suy nghĩ kỹ vào, ta có thể ban cho ngươi rất nhiều đá năng lượng, đủ để ngươi lấy vợ sinh con làm lại cuộc đời mới." - Con mắt nói, tôi cảm nhận được sự mỉa mai trong câu nói của nó.
"Vậy xin ngài hãy ban cho tôi thật nhiều đá năng lượng, tôi muốn trở nên giàu có như trước." - Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, gã ma nhân cũng nói ra mong ước của hắn.
"Hãy nhận lấy chúng!"
Con mắt máu b ắn ra một tia sáng đỏ, chiếu vào không gian trên đầu gã ma nhân.
Một cái lổ đen ngòm xuất hiện, khộng gian trên đầu gã ma nhân nứt ra.
Tên ma nhân ngước mặt nhìn lên, mong chờ những viên đá năng lượng.
"Bụp!" - Một viên đá năng lượng xuất hiện, nó bắn thẳng vào mặt tên ma nhân.
"A..." - Tên ma nhân gào lên, viên đá đục một lỗ to trên mặt hắn.
"Bụp bụp bụp!"
"Rầm rầm rào rào!"
Vô số những viên đá khác cũng xuất hiện, chúng nhắm thẳng vào tên ma nhân lao tới.
Tên ma nhân đau đớn gào thét khi bị những viên đá va đập vào người, chỉ một lúc cơ thể hắn ta nát bấy, những viên đá đã phá hủy cơ thể của hắn.
Hắn bị chôn vùi trong một đống lớn đá năng lượng.
"Có vẻ ngươi không có phước để hưởng phần thưởng rồi." - Con mắt mỉa mai nói, nó vừa giết tên ma nhân bằng cách dìm chết trong cả tấn đá năng lượng.
"Tên này sử dụng được ma thuật không gian ư? Chẳng lẽ nó thực sự là một vị Ma Thần từ Vực Sâu, nếu vậy ông ta đang làm gì ở đây." - Tôi yên lặng quan sát, mọi chuyện diễn biến hơi khác so với kế hoạch của tôi.
"Hừm..." - Con mắt liếc qua bốn người còn lại.
"Ngươi, hãy kể một câu chuyện đi." - Nó nhìn vào một ma nhân, tên này khoảng hai mươi tuổi, quần áo bằng vải màu xám đã cũ.
"Kính chào Vực Sâu Ma Thần, kẻ hèn này xin được kể chuyện về em trai mình."
"Nhà người em của tôi rất nghèo, nhưng nó lại có rất nhiều con, tới tận bảy đứa.
Nên mỗi ngày nó phải làm việc cật lực ngoài đồng để trồng lương thực nuôi sống gia đình."
"Nhưng vào một năm mất mùa, lương thực không đủ ăn, nên nó bắt đầu phải vào rừng đi săn côn trùng, trước khi đi thì đứa con út của nó chạy ra xin được đi theo."
"Nó suy nghĩ một lúc, rồi vì sợ rừng rậm nguy hiểm, nên không muốn đem đứa bé theo.
Nhưng đứa bé gào khóc đòi theo bằng được, vậy nên nó đành mang theo thằng bé."
"Vài ngày sau nó trở về, quần áo có nhiều vết rách, trên người có vài vết thương.
Đứa con của nó đã mất tích, nó rất ân hận về việc này.
Nhưng chí ít nó vẫn mang được một ít thịt khô về cho gia đình, nhờ số thịt khô này mà gia đình nó sống qua được nạn đói."
"Năm sau nạn đói mất mùa lại xuất hiện, lần này nó lại phải vào rừng săn côn trùng.
Trước khi đi nó dẫn theo đứa con thứ sáu của nó vào rừng."
"Đứa nhỏ hồn nhiên theo bố đi vào rừng.
Vài ngày sau em trai tôi trở về với nhiều vết thương trên người, những vết thương không giống như bị côn trùng tấn công, mà giống như nó tự gây ra."
"Đứa trẻ đã bị lạc, nhưng em trai tôi đã may mắn hạ được một con giun và đem về một ít thịt khô.
Lần này nhà nó không ai vui mừng cả, mọi người đều trầm mặc, nhưng chí ít là họ lại sống sót qua nạn đói."
"Năm sau nữa lại mất mùa, nó lại phải vào rừng đi săn.
Trước khi đi nó muốn đem theo đứa con gái thứ năm theo, con bé khoảng mười tuổi.
Dường như rất sợ bố của mình, con bé khóc lóc giãy nảy không chịu đi theo."
"Nó dùng một khúc gỗ đánh mạnh vào đầu con bé, con bé gục xuống, vết thuong túa máu chảy ướt cả một khu đất, rồi nó từ từ kéo xác con bé vào rừng.
Như hai lần trước, nó trở về với nhiều vết thương và một ít thịt khô."
"Nhưng lần này vợ nó khóc sướt mướt, cô ta từ chối ăn những miếng thịt, chỉ vài hôm sau vợ nó chết vì đói.
Nhà nó lại nhiều thêm một ít thịt khô."
"Năm sau nạn đói lại diễn ra.
Lần này nó lại đi vào rừng, nhưng không phải đi cùng đứa con thứ tư, mà đi cùng người con trai đầu."
"Lần này nó không trở về, chỉ có đứa con cả trở về với nhiều vết thương và một ít thịt khô.
Từ đó những đứa trẻ không phải chịu đói nữa, vì gia đình chỉ còn bốn người, những người anh đều