“Đại sư Diệp, tôi còn phải xử lý việc của hội đấu giá, cho nên không tiếp anh được, tôi đã sắp xếp cho anh một phòng tốt nhất, ở trên tầng hai!”
“Anh có gì cần xin cứ dặn dò nhân viên!”
“Cảm ơn, ông chủ Long cứ tự nhiên!”
Sau khi Long Tân Quốc rời đi, Diệp Viễn đang định lên phòng bao tầng hai, đợi buổi đấu giá bắt đầu.
Nhưng ở chỗ không xa, Tiểu Tiểu đang dạo quanh cùng hai người bạn của cô ta vừa nhìn liền thấy Diệp Viễn.
Lập tức vui vẻ tươi cười đi đến.
“Anh Diệp, anh vào được thật rồi?”
Diệp Viễn gật đầu.
Ở chỗ không xa, Tô Minh đang trò chuyện với mấy cậu ấm.
Khi anh ta nhìn thấy Diệp Viễn vào được thật, mà còn ở cùng Tiểu Tiểu.
Khiến sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
Theo lý, người bình thường như Diệp Viễn không có vé vào cửa thì không thể vào được, không ngờ Diệp Viễn lại vào được trong thời gian ngắn.
Đặc biệt là nhìn dáng vẻ kích động của Tiểu Tiểu khi nhìn thấy Diệp Viễn, lại khiến trong lòng anh ta vô cùng nóng giận.
Anh ta và Tiểu Tiểu quen biết lâu như vậy cũng chưa từng thấy Tiểu Tiểu đối với anh ta như vậy.
Bây giờ lại nói chuyện nhiệt tình với một tên nhà quê.
Lúc này Tiểu Tiểu cũng cảm thấy hình như mình thể hiện quá nhiệt tình, mới tìm cớ nói.
“Bạn của tôi đều ở bên đó, chúng ta cùng qua ngồi đi!”
Diệp Viễn gật đầu, cũng không từ chối.
Khi Tiểu Tiểu dẫn Diệp Phong đến bên cạnh hai người bạn của cô, hai người cũng hơi ngạc nhiên.
Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Viễn nói những lời đó chỉ là giữ thể diện, không ngờ Diệp Viễn lại vào được thật.
Mấy người tìm một chỗ ngồi xuống, Tiểu Tiểu liền giới thiệu tên của cô ta và bạn của cô ta cho Diệp Viễn.
Qua lời giới thiệu của Tiểu Tiểu, Diệp Viễn mới biết tên thật của Tiểu Tiểu là Thẩm Tiểu Tiểu, người Sở Châu.
Cô gái ngồi cùng Thẩm Tiểu Tiểu tên là Tôn Lăng Tuyết, đồng nghiệp của Thẩm Tiểu Tiểu.
Còn anh chàng đeo kính gọng vàng đó tên là Vương Văn Quân, phó tổng giám đốc của một công ty bất động sản.
Có thể nói là còn trẻ mà đã giàu có, cũng là trai tài gái sắc với Tôn Lăng Tuyết.
“Cậu Tô, cậu thích cô gái đó à?”
Ở phía xa, mấy người bạn của Tô Minh thấy ánh mắt của Tô Minh luôn dõi theo Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu.
Tô Minh gật đầu.
“Cậu Tô, có cần mấy anh em xử lý tên nhóc đó không?”
Mấy người dường như nhìn ra trong lòng Tô Minh không vui, chủ động lên tiếng nói.
Tô Minh thực sự muốn xử Diệp Viễn một trận, nhưng ngại vì có Thẩm Tiểu Tiểu