Trong kho hàng chất đầy các loại dược liệu đông y.
Diệp Viễn cũng không khách sáo, lựa chọn trong kho hàng một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy những dược liệu mình cần.
“Ông chủ Liễu, bây giờ trên người tôi không có tiền, mấy thứ này tổng cộng hết bao nhiêu, ông giúp tôi ghi lại, sau này có tiền tôi sẽ trả cho ông!”, Diệp Viễn hơi xấu hổ nói.
Tiền lương từ việc giao hàng của anh mấy năm nay đều bị cả nhà Lâm Phi Phi lấy đi hết, bây giờ anh chỉ là một người không xu dính túi.
Vì thế, anh đành phải mặt dày đưa ra đề nghị này.
Liễu Khánh Phi liên tục xua tay, nói: “Đại sư Diệp nói cái gì thế, một đại sư như cậu đến đây lấy dược liệu đã là vinh hạnh của tôi rồi, hơn nữa cậu cũng là bạn của thằng Huân, sao tôi dám lấy tiền của cậu được! Huống chi mấy thứ này cũng không đáng bao nhiêu, tặng hết cho cậu đấy!”
“Anh Diệp, anh hãy nhận lấy đi!”, Liễu Huân cũng lên tiếng.
“Thế này nhé, số dược liệu này tôi xin phép nhận, ngày mai tôi đến kê cho ông Liễu đây chút thuốc, giúp ông chữa khỏi chứng bệnh khó nói trong người!”
Lúc nãy Diệp Viễn đã nhận ra trong người Liễu Khánh Phi có chút bệnh, có một số bộ phận không thể hoạt động trơn tru được.
Nghe thế, hai mắt Liễu Khánh Phi lập tức sáng rỡ.
Không ngờ Diệp Viễn lại nhận ra được chứng bệnh khó nói của ông ta.
Nên biết rằng căn bệnh đó đã theo ông ta rất nhiều năm, ông ta đã nhờ tới ông cụ và cả Liễu Huân khám, nhưng ông cụ được gọi là quốc y cũng không thể chữa được căn bệnh này.
“Đại sư Diệp, cậu nói có thật không?”, Liễu Khánh Phi xúc động nắm lấy cánh tay Diệp Viễn.
Vì căn bệnh này mà đến tận hôm nay ông ta vẫn chưa kết hôn.
“Đương nhiên rồi, ngày mai tôi sẽ mang thuốc đến, ông cứ thử là biết ngay mà”.
“Tốt quá, thật là tốt quá, cảm ơn đại sư Diệp!”
Rời khỏi công ty dược, Diệp Viễn đang định nhờ Liễu Huân tìm cho mình một chỗ yên tĩnh.
Thì điện thoại của Liễu Huân chợt vang lên.
“Anh Liễu ơi, không hay rồi, cậu Sở xảy ra chuyện, bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ trong bệnh viện không thể cứu được, anh có thể tới cứu cậu Sở được không?”
Trong điện thoại là giọng nói đầy lo lắng của tài xế lái xe cho Sở Vân Phi.
“Tôi lập tức đến ngay!”
“Sở Vân Phi xảy ra tai nạn xe cộ phải không?”, Diệp Viễn hỏi.
“Đúng vậy, bây giờ Vân Phi đang nguy hiểm đến tính mạng…”
Nói được một nửa thì Liễu Huân chợt nhớ trước đó Diệp Viễn có nói mình tính ra được Sở Vân Phi sẽ gặp phải tai nạn xe cộ, nguy hiểm đến tính mạng.
“Anh Diệp, anh đúng là thần!”
Mười phút sau, Liễu Huân lái xe đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Vừa mới đỗ xe, tài xế lúc nãy đã vội vàng chạy tới.
“Anh Liễu,