Nghe vậy, Liễu Khánh Phi lập tức mừng rỡ.
Thật ra thì hôm nay ông ta tới đây tìm Diệp Viễn cũng có suy nghĩ như vậy.
Nếu bán loại thần dược này, vậy chắc chắn sẽ dẫn đến chấn động.
“Ông giúp tôi cung cấp dược liệu, tôi luyện chế thuốc, lợi nhuận chia cho ông 30%”.
“Đại sư Diệp, 30% nhiều quá, 20% là đủ rồi!”
Liễu Khánh Phi không phải loại người lòng tham không đáy, ông ta biết rõ, nếu bán viên thuốc này, chắc chắn sẽ dẫn đến chấn động.
Lợi nhuận 20% cũng đủ cho ông ta kiếm bộn tiền rồi, huống chi cái này còn có thể tuyên truyền giúp công ty ông ta.
Lợi nhuận khác lại càng không ít.
“Cứ theo ông, mấy viên thuốc này bán một trăm ngàn một viên!”
“Một trăm ngàn? Có thấp quá không?”
Liễu Khánh Phi hơi nhíu mày, loại thần dược này một viên chỉ bán một trăm ngàn, có chút phí của trời.
Lúc Diệp Viễn đề xuất nhờ ông ta giúp mình bán những viên thuốc này, thật ra trong lòng anh đã có kế hoạch cụ thể.
Anh định chế tạo thuốc này thành một loại hàng cao cấp, đối tượng tiêu thụ chính là những người có tiền trong xã hội, giống như các công ty hàng xa xỉ phẩm của nước ngoài.
“Thấp sao?”
Thật ra thì Diệp Viễn cũng không thành thạo về chuyện kinh doanh, anh định giá một trăm ngàn cũng chỉ là anh cảm thấy giá cả thích hợp.
“Đại sư Diệp, cậu không quá hiểu tác dụng của thần dược này rồi, nếu cậu tin tôi, chuyện này cứ giao cho tôi làm!”
“Vậy được, chuyện này giao cho ông!”
“Đa tạ tín nhiệm của anh Diệp, cậu yên tâm, không bao lâu đâu, tôi đảm bảo sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ”.
Liễu Khánh Phi cũng là người nóng vội, lúc này lập tức rời đi sắp xếp công việc cụ thể.
Lúc Liễu Khánh Phi vừa rời đi, Diệp Viễn định dẫn Liễu Huân vào trong biệt thự ngồi.
Nhưng lúc này, cửa đột nhiên xuất hiện mấy chục chiếc xe biển số chiến khu Giang Bắc đang lái đến.
Hàng trăm binh lính từ trên xe bước xuống, súng đạn sẵn sàng, toàn thân tràn đầy khí huyết.
Trên một chiếc xe Mercedes đỗ chính giữa, Tô Lâm và Tiêu Càn bước xuống.
Bên vị trí ghế lái phụ, một người đàn ông trung niên tràn đầy khí sát phạt đi xuống, mặt ông ta có vài phần giống với Tô Yên Nhiên.
Diệp Viễn liếc mắt liền nhìn ra, người đàn ông trung niên này chắc chắn là một cao thủ, còn lợi hại hơn Tiêu Càn.
Sau khi người đàn ông trung niên xuống xe, đôi mắt như đao nhìn về phía Diệp Viễn và Liễu Huân.
Chỉ một cái liếc mắt, Liễu Huân liền cảm thấy toàn thân trên dưới nổi da gà, trên người giống như bị một luồng áp lực cực đại tấn công tới.
Còn Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.
Khí thế này của người đàn ông trung niên không hề có chút tác dụng