Trong phòng khách biệt thự.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường, miệng hút xì gà đang ngồi bệ vệ trên ghế sô pha.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy ngắn với bộ ngực lớn đang ngồi trên đùi ông ta.
Diệp Viễn biết cô gái xinh đẹp này.
Cô ta chính là Vương Kỳ Văn, nữ chính của một bộ phim ăn khách hai năm trước.
Đây là người nổi tiếng duy nhất mà Diệp Viễn biết, vì hai năm trước Lâm Phi Phi rất thích cô ta.
Anh đã phải dùng hết số tiền kiếm được từ công việc bán thời gian vào buổi tối, tìm qua rất nhiều phòng vé mới mua được vé cho buổi họp mặt người hâm mộ của Vương Kỳ Văn.
Anh có ấn tượng không tốt với Vương Kỳ Văn bởi vì khi anh đưa Lâm Phi Phi tới buổi họp mặt đó lại bị vệ sĩ của Vương Kỳ Văn đuổi ra ngoài vì mặc đồng phục giao hàng.
Không ngờ sau hai năm, khi gặp lại Vương Kỳ Văn, ngôi sao lớn kiêu ngạo của làng giải trí.
Lại trở thành đồ chơi của người khác.
Ngồi đối diện hai người kia là một ông lão mặc áo đạo sĩ, phong độ thoát tục.
Lúc này, ông ta đang chuyên tâm cầm la bàn, bấm đốt ngón tay như đang tính toán cái gì.
“Chú Lý, đây là đại sư Diệp, Diệp Viễn.
Đại sư Diệp rất lợi hại, anh ấy…”
Sở Vân Phi đang định giới thiệu thân phận của Diệp Viễn với Lý Hồng Đào.
Nhưng Lý Hồng Đào lại khoát tay ngăn lại.
“Đừng quấy rầy đại sư Ngô!”
Nói xong, Lý Hồng Đào khẽ liếc nhìn Diệp Viễn, thấy anh còn trẻ lại nhìn bộ đồng phục giao hàng trên người anh thì vẻ mặt ông ta hơi đổi sắc.
Cho dù lúc trước Sở Vân Phi nói Diệp Viễn lợi hại thế nào, nhưng nhìn bộ đồng phục giao hàng kia, ông ta chợt thấy mất hứng với Diệp Viễn.
“Ngồi đi!”
Nể mặt Sở Vân Phi, Lý Hồng Đào lạnh nhạt nói một câu, sau đó không thèm nhìn Diệp Viễn một lần nào.
Mà đầy mong đợi nhìn đại sư Ngô trước mặt.
Còn Diệp Viễn, trong khoảnh khắc nhìn thấy Lý Hồng Đào, anh hơi bất ngờ.
Sau đó, anh lại ý vị nhìn Vương Kỳ Văn đang ngồi trên đùi Lý Hồng Đào.
Đương nhiên, Sở Vân Phi nhìn ra thái độ của Lý Hồng Đào.
Điều này khiến anh ta cảm thấy ngại ngùng, áy náy nhìn Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn chỉ thản nhiên lắc đầu, anh đã bị quá nhiều người coi thường rồi.
“Đại sư Diệp, mời anh ngồi!”
Diệp Viễn cũng không khách sáo,