“Đừng cảm ơn tôi vội.
Tôi chỉ tạm thời khống chế sát khí giúp ông thôi.
Nếu muốn đuổi hết sát khí thì phá giải bố cục phong thuỷ Tuyệt sát của biệt thự”.
Sắc mặt Ngô Thanh Phong nghiêm trọng nói.
Ông ta không nắm chắc việc sẽ phá giải được bố cục phong thuỷ Tuyệt sát.
“Vậy làm thế nào?”, Lý Hồng Đào run rẩy.
“Đành phải nhờ anh bạn vừa rồi thôi!”
Ngô Thanh Phong biết, Diệp Viễn có thể phát hiện ra bố cục phong thuỷ Tuyệt sát ngay từ đầu, chứng tỏ Diệp Viễn chắc chắn là người thông thạo phong thuỷ.
Chắc chắn anh có cách phá giải.
“Nhờ thằng giao hàng đó sao? Đừng nói đùa nữa.
Một thằng giao hàng thì biết gì!”, Vương Kỳ Văn khó chịu nói.
Đương nhiên, cô ta không muốn Diệp Viễn quay lại.
Bởi vì Diệp Viễn có thể phát hiện ra bố cục phong thuỷ mà cô ta sắp xếp trong biệt thự này thì chắc chắn cũng có cách phá giải.
Nếu Diệp Viễn có thể phá giải bố cục mà cô ta đã sắp xếp, vậy thì kế hoạch của cô ta phá sản là chắc.
“Đại sư Ngô, vừa rồi tôi đã đắc tội với cậu ta, bây giờ, sao cậu ta có thể đồng ý cứu tôi.
Xin nhờ đại sư Ngô giúp đỡ, ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng trả được!”, thực ra Lý Hồng Đào không tin năng lực của Diệp Viễn, dù sao, trông anh còn quá trẻ.
Hơn nữa, ông ta vừa đuổi Diệp Viễn đi, bây giờ mời quay lại thì còn mặt mũi nào.
Ngô Thanh Phong khẽ lắc đầu.
“Yên tâm, nếu cậu ta thấy chết không cứu thật thì đã không nói mấy câu đó.
Tôi đoán là cậu ta khởi động bố cục phong thuỷ này là để dạy cho ông một bài học mà thôi”.
Ngô Thanh Phong đoán không sai, đúng là Diệp Viễn cố ý khởi động bố cục phong thuỷ Tuyệt sát này để dạy cho Lý Hồng Đào một bài học về chuyện ông ta dám nhìn mặt bắt hình dong.
“Đại sư Diệp, thật xin lỗi, tôi cũng không ngờ lão già Lý Hồng Đào kia lại không tin tưởng tôi, sỉ nhục anh như vậy!”
Trong xe, Sở Vân Phi tỏ ra bực bội nói.
Vốn dĩ, anh ta muốn giúp Diệp Viễn, kết cục lại khiến anh chịu sỉ nhục.
“Không sao, ông ta sẽ mau chóng phải cầu cứu tôi thôi!”
Diệp Viễn lạnh lùng cười khẩy.
Anh biết rõ, dựa vào năng lực của Ngô Thanh Phong thì chắc chắn không thể phá giải được bố cục phong thuỷ Tuyệt sát.
Diệp Viễn vừa nói dứt lời.
Điện thoại của Sở Vân Phi đã reo chuông.
“Vân Phi, chú Lý của cháu đây.
Vừa rồi, chú sai rồi, xin lỗi cháu và đại sư Diệp.
Bây giờ, tình hình của chú