Chương 394
Á Bá chưa từng thấy qua một đại sư khổ luyện trên cảnh giới Thánh Giả.
Đồng thời ông ta cũng đã hiểu ra, tại sao những người trong gia tộc ẩn thế kia không truyền tin tức đến, rất có khả năng đã bị Diệp Viễn giết rồi.
Ngay lúc Á Bá đang ngẩn ra, Diệp Viễn không đứng im nữa, một quả đấm đột nhiên đánh tới.
Không có bất kỳ thay đổi gì, cứ như vậy đánh thẳng về phía ngực Á Bá, kèm theo một luồng sức mạnh dễ như bỡn chưa từng có từ trước đến nay.
Á Bá cách Diệp Viễn có mười mấy mét, lúc này lại cảm nhận rõ ràng sức mạnh khủng khiếp trên quả đấm của Diệp Viễn.
Đồng thời, lại có một luồng kình khí vô hình phong tỏa quanh người ông ta, giống như muốn giam ông ta ngay tại chỗ.
Lần này, Á Bá sẽ không ngồi chờ chết nữa.
“Ngưng!”
Chỉ nghe thấy Á Bá quát lớn một tiếng, kình khí toàn thân sôi trào, lòng bàn tay lại ngưng kết ra một ngọn lửa màu vàng, ngọn lửa vàng này rất nhanh được huyễn hóa thành một thanh trường kiếm màu vàng.
Trường kiếm dài đón gió, chưa đến một giây lại biến thành một thanh cự kiếm màu vàng khoảng hơn năm mét, trên thân kiếm tản ra khí tức khủng khiếp.
Lúc này, Á Bá chìa tay túm lấy thanh cự kiếm màu vàng.
Đột nhiên càn quét ra.
Kình khí vô hình áp chế xung quanh cơ thể ông ta trong nháy mắt bị một kiếm đánh tan.
Mà lúc này, Diệp Viễn cũng đã xông tới.
Quả đấm lớn như bao cát giống như
“Đi!”
Á Bá lạnh lùng quát một tiếng, nội khí toàn thân đột nhiên tăng vọt, cự kiếm trong tay tỏa ra kim quang đại thịnh, ngang nhiên bổ về phía quả đấm của Diệp Viễn.
Đối mặt với cự kiếm màu vàng bổ tới, Diệp Viễn vẫn không hề né tránh, tiến về phía trước.
“Tự tìm cái chết!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Á Bá khinh thường cười một tiếng.
Một kiếm này của ông ta chính là chiêu thức mạnh nhất lĩnh ngộ được sau khi thăng tiến Võ Vương, hơn nữa ông ta còn rót hơn phân nửa nội khí trong cơ thể vào nó.
Dù những cường giả siêu cấp nằm trong top năm bảng xếp hạng Hoa Hạ khi nhìn thấy một kiếm vô cùng thăng hoa của ông ta, bọn họ cũng không dám đón đỡ.
Người trước mặt này mặc dù luyện công phu mạnh đến nghịch thiên, nhưng đối mặt với một kiếm này.
Á Bá tự tin, đối phương dù không chết cũng sẽ mất đi một cánh tay.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, quả đấm của Diệp Viễn và cự kiếm màu vàng kia hung hăng đập vào nhau.
Nhưng cánh tay của Diệp Viễn không bị cự kiếm màu vàng chém gãy như ông ta tưởng tượng.