Sau khi giải quyết đám người này, Diệp Viễn nhìn Phùng Tiêu Tiêu đang sợ hãi đứng bên cạnh, hỏi han.
“Cô Phùng, cô không sao chứ?”
Phùng Tiêu Tiêu lắc đầu rồi vội nói.
“Diệp Viễn, anh đánh chúng như thế, nhất định chúng sẽ không buông tha cho anh đâu.
Anh mau đi đi!”
“Yên tâm đi, bọn chúng chỉ là một đám tép riu thôi, không làm gì được tôi đâu.
Nhưng sao cô lại làm việc ở đây?”
Diệp Viễn biết rõ, bar Hoàng Cung này chẳng phải nơi tốt đẹp gì, loại người nào cũng có.
Trong ấn tượng của anh thì Phùng Tiêu Tiêu là một cô gái ngoan, chắc chắn sẽ không thể tới những nơi này làm việc.
“Quản lý Hoàng quỵt tiền lương của tôi, nên tôi đã nghỉ việc ở công ty cũ, tìm công việc khác ở đây!”
Lúc này, Diệp Viễn mới nhớ ra, quản lý Hoàng mà Phùng Tiêu Tiêu nhắc tới là một lão già khốn kiếp.
Trước đây, lão ta cũng đã từng quỵt lương của anh.
Trong công ty có rất nhiều người sinh lòng thù hận với lão già đáng ghét này.
Phùng Tiêu Tiêu nghỉ việc, có lẽ là ngoài lý do bị quỵt lương còn một lý do khác là bị lão ta quấy rối.
“Đừng nói nữa, Diệp Viễn, anh mau đi đi.
Nếu không lát nữa đàn em của mấy người kia tới rồi thì anh muốn đi cũng không đi được đâu!”
Diệp Viễn kiên định nhìn Phùng Tiêu Tiêu nói: “Yên tâm đi! Không sao đâu”.
“Cô Phùng à, cô yên tâm, có tôi ở đây, làm gì có ai dám động vào đại sư Diệp!”, Sở Vân Phi cũng lên tiếng.
Cô ta thấy Sở Vân Phi cao ngạo và phong độ, lại có quản lý hộp đêm trực tiếp đến tiếp đãi anh ta, Phùng Tiêu Tiêu mới yên tâm hơn một chút.
Sau khi mấy người tới phòng bao, quản lý mới kéo Phùng Tiêu Tiêu ra ngoài nói.
“Tiêu Tiêu, hôm nay cô nghỉ đi, không phải làm nữa”.
“Quản lý, đừng đuổi việc tôi!”, Phùng Tiêu Tiêu chợt hoảng hốt.
Cô ta tưởng rằng quản lý đổ lỗi cho cô ta xúc phạm Vương Tử Dương nên muốn đuổi việc cô ta.
“Đừng hiểu lầm, tôi không đuổi việc cô.
Tôi chỉ bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.
Yên tâm, lương hôm nay của cô sẽ không thiếu một đồng.
Cô cứ tiếp đãi bạn cho chu đáo là được!”
Quản lý làm việc ở hộp đêm này đã nhiều năm, mắt nhìn người cũng được rèn luyện tới trình độ cao.
Ngay từ đầu, cô ta đã nhận ra, Sở Vân Phi vẫn luôn vô cùng kính trọng Diệp Viễn.
Tuy rằng, không rõ Diệp Viễn là người thế nào, nhưng có thể khiến một cậu ấm nhà giàu ở Giang Châu như Sở Vân Phi kính trọng như thế thì có lẽ, thân phận của anh cũng không tầm thường.
Mà bây giờ, nhân viên cấp dưới Phùng Tiêu Tiêu của cô ta lại quen biết Diệp Viễn.
Đương nhiên, cô ta sẽ nhân dịp này để lấy lòng Sở Vân Phi và Diệp Viễn.
Nghe vậy, Phùng Tiêu Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn quản lý!”
“Được