Chương 462
Hơn nữa còn nhanh chóng lên đến cảnh giới Võ Hoàng, sau khi đạt tới cảnh giới đó thì vẫn không hề từ bỏ hai thanh súng mà họ yêu thích nhất.
Vẫn giữ hai thanh súng đó như món vũ khí lợi hại nhất của mình.
Tất nhiên, súng và đạn đều không phải là loại súng đạn bình thường.
Sau khi bước lên con đường võ đạo, bọn họ đã tìm người dùng nguyên liệu đặc biệt để chế tạo cho mình hai khẩu súng và đạn mới.
Hơn hai mươi năm trước, khi Lục Thiên Hành dẫn theo bọn họ hoành hành ngang dọc ở Hoa Hạ, không biết bao nhiêu cao thủ đã phải nuốt hận chết dưới hai họng súng đó.
Sau khi Lục Thiên Hành dẹp tan Quỷ Môn, thì vì một số nguyên nhân mà họ đã theo Lục Thiên Hành rời khỏi Hoa Hạ.
Không ngờ rời đi hai mươi năm, cặp Thợ Săn Hai Súng này lại xuất hiện.
Một người còn lại là người đàn ông với dáng người cao gầy.
Người này mặc một bộ trường bào phong cách cổ xưa, trông hết sức gọi là bình thường.
Mà sau lưng người đó là một cây cung lớn màu vàng không rõ được chế tạo từ gì.
Người đàn ông cao gầy đó tên là Lý Dương, từng được người đời gọi là Đệ Nhất Thần Tiễn của Hoa Hạ.
Một tay thần tiễn, chưa từng bắn hụt.
Năm đó, dưới cung tên của người này cũng có rất nhiều võ giả Hoa Hạ phải nuốt hận.
Một người trong cặp song sinh nhìn công ty dược liệu Liễu Thị đối diện một cái, lại quay sang trêu đùa với Lý Dương.
“Tôi bảo này Tiểu Lý Tử, hai anh em hắc bạch song cẩu kia của anh vô dụng quá, chỉ một Diệp
Tên còn lại cũng nói theo: “Đúng là mẹ nó mất mặt!”
Lần này ba người bọn họ xuất hiện ở đây là vì lần trước Hắc Bạch Song Sát bị Diệp Viễn giết chết khiến Lục Thiên Hành vô cùng tức giận, lúc này mới cử họ tới để giết Diệp Viễn và những người thân bên cạnh anh.
Nhưng Lý Dương hoàn toàn không để ý tới lời trêu đùa của hai người kia, đôi mắt bị che lấp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa công ty dược liệu Liễu Thị.
Lúc này, một người trong cặp bào thai lại mở miệng nói: “Tôi bảo này Tiểu Lý Tử, đừng có căng thẳng quá thế, Diệp Tiệt Tiêu đó chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, anh em chúng tôi nả hai phát súng là chết, về phần những người còn lại thì cũng chỉ là người thường mà thôi”.
Tên còn lại bèn nói thêm vào: “Tiện tay thì giết!”
Nhưng Lý Dương vẫn không hề để ý tới hai người họ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa công ty dược liệu.
Lý Dương vẫn không thèm phản ứng đến bọn họ, điều này khiến hai người họ vô cùng bất đắc dĩ.
Bèn ngồi xuống bắt đầu chà lau hai khẩu súng mà họ yêu thích nhất.
Một lát sau, Lý Dương đột nhiên mở miệng.
“Mục tiêu xuất hiện!”