Lúc này Diệp Viễn mới giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Giải thích của Diệp Viễn lập tức khiến sắc mặt Sở Vân Phi lạnh lẽo.
“Đồ khốn, ngay cả anh và cô Phùng cũng dám sỉ nhục, đại sư Diệp, đi, tôi đòi lại công bằng cho anh và cô Phùng”.
Sở Vân Phi nổi giận đùng đùng lập tức dẫn theo Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng Tiêu Tiêu đã tỉnh lại, chuẩn bị đi xả giận cho hai người.
Nhưng lúc mấy người vừa chuẩn bị hành động, người phụ nữ trung niên bị Diệp Viễn đánh đang che mặt lại đột nhiên xông về phía Diệp Viễn.
“Thằng khốn, bà đây liều mạng với mày!”
“Soạt!”
Nhưng Sở Vân Phi lại tát một cái bạt tai vào mặt người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên vừa đứng lên lại một lần nữa ngã xuống đất.
“Mấy người dựa vào đâu mà đánh người?”
“Đúng vậy, dựa vào cái gì mà đánh người chứ!”
Một đám quần chúng bất phân thị phi đứng vây xem, lập tức lại bị chọc giận, rốt rít gào thét.
“Cút hết cho ông, con mẹ nó ai dám lải nhải, ông đây đánh cả lũ mấy người”.
Sở Vân Phi tức giận tản ra hơi thở của lãnh đạo, trong nháy mắt mọi người đều bị khiếp sợ.
Không còn ngăn cản, Sở Vân Phi nhanh chóng đến cửa phòng làm việc của Tưởng Văn Đức.
“Ầm!”
Trực tiếp đạp một bước, đá tung cửa phòng.
Tưởng Văn Đức, Lâm Oánh Oánh và Tưởng Thế Kiệt ở bên trong cũng bị giật mình.
Lâm Oánh Oánh không quen Sở Vân Phi, cô ta nhìn thấy Diệp Viễn quay lại, lập tức gào thét với Diệp Viễn.
“Con mẹ nó, thằng Diệp ngu,mày còn dám quay lại?”
Chỉ là lời Lâm Oánh Oánh vừa dứt, trên mặt liền bị một cái tát giáng xuống.
Người ra tay không phải Sở Vân Phi, cũng không phải Diệp Viễn, mà là Tưởng Thế Kiệt.
Hôm qua Tưởng Thế Kiệt bị đánh, mặc dù ghi hận Diệp Viễn, nhưng cũng âm thầm điều tra Sở Vân Phi - người khiến Lưu Hổ vô cùng kiêng kỵ.
Điều tra xong, gã liền bị dọa sợ, Sở Vân Phi chính là cậu ấm nhà họ Sở ở Sở Châu, sếp lớn khách sạn Hào Đỉnh.
Lần này gã mới hiểu vì sao Lưu Hổ lại sợ Sở Vân Phi như vậy.
Vốn dĩ sau khi điều tra chuyện này, thật ra gã đã buông tha suy nghĩ tìm Diệp Viễn báo thù, dù sao Diệp Viễn và Sở Vân Phi có quen biết.
Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Diệp Viễn, trong lòng lại tức giận, không nhịn được muốn báo thù.
Hơn nữa, gã cảm thấy Diệp Viễn thật sự quen biết Sở Vân Phi, nhân vật lớn như Sở Vân Phi cũng không thể nào ra mặt cho Diệp Viễn.
Chỉ là điều khiến gã hoàn toàn không ngờ là Sở Vân Phi thật sự báo thù vì Diệp Viễn.
“Cậu Sở, xin lỗi!”, Tưởng Thế Kiệt vội vàng xin lỗi Sở Vân Phi.
Nhưng Sở Vân Phi không để ý đến Tưởng Thế Kiệt đã bị dọa sợ mất mật.
Mà nhìn về phía Tưởng Văn Đức ở bên cạnh, anh ta nói.
“Con mẹ nó ông chính là Tưởng Văn Đức?”
Tưởng Văn Đức hiểu biết rộng hơn con trai mình là Tưởng Thế Kiệt, đương nhiên quen cậu cả Sở Vân Phi của nhà họ Sở này.
“Cậu Sở, là tôi…”
“Ầm!”
Tưởng Văn Đức còn chưa nói xong, Sở Vân Phi liền đạp một cước vào ngực Tưởng Văn Đức.
“Thứ chó đáng chết, dám làm nhục đại sư Diệp, làm nhục cô Phùng,