Tại nhà của Lâm Phi Phi.
Lý Thiên Vũ vẫn còn đang quấn băng trên đầu, lại một lần nữa thô bạo xé quần áo trên người Lâm Phi Phi, áp cô ta trên ghế sô pha.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng lại mở ra.
Diệp Viễn đi vào trong nhà.
Khi hai người kia nhìn thấy Diệp Viễn vẫn khoẻ mạnh trở về thì đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhất là Lý Thiên Vũ, hôm qua, anh ta đã hỏi kỹ tài xế lái xe tải, hắn ta nói Diệp Viễn nhất định là đã chết.
Nhưng tại sao bây giờ Diệp Viễn lại sống sờ sờ trở về thế này.
Tất nhiên, biểu hiện của họ không thể qua mắt Diệp Viễn.
Điều này khiến anh càng thêm nghi ngờ, lái xe tải hôm qua đâm anh là do hai người này thuê tới.
“Đồ khốn ngu ngốc này, sao mày dám quay lại, ông đây giết chết mày!”
Tuy không biết tại sao Diệp Viễn lại không chết, nhưng lúc này Lý Thiên Vũ cũng không quan tâm, anh ta chỉ muốn báo thù chuyện hôm qua.
Anh ta vừa nói, vừa vớ lấy cái gạt tàn ném vào đầu Diệp Viễn.
“Bụp!”
Diệp Viễn vung tay tát mạnh, Lý Thiên Vũ bị tung lên trong không trung rồi đập mạnh vào bàn trà.
Chiếc bàn trà bằng gỗ dày bỗng chốc bị cơ thể của Lý Thiên Vũ đập vào vỡ nát.
Lý Thiên Vũ đau đớn hét lên, rồi nhổ ra mấy cái răng bị gãy trong miệng.
“Thằng ngu này, dừng tay lại”.
Thấy Diệp Viễn vẫn muốn đánh tiếp, Lâm Phi Phi đứng chắn trước mặt Diệp Viễn, bảo vệ Lý Thiên Vũ.
Anh lạnh lùng nhìn Lâm Phi Phi rồi quay người đi vào phòng vệ sinh.
Trong phòng tắm nhỏ chỉ có một cái chăn mỏng, đây chính là nơi mà anh sống trong ba năm qua.
Diệp Viễn lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen, không biết làm bằng chất liệu gì từ trong chăn.
Nó chính là thứ mà anh lấy được ở Quỷ Môn.
Tuy rằng không biết trong hộp chứa đựng thứ gì, nhưng nếu đã đặt cùng truyền thừa Quỷ Môn, hơn nữa còn dẫn tới cuộc chiến tranh giành với liên minh đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kì thì chắc chắn không phải vật tầm thường.
Ba năm nay, Diệp Viễn cũng từng muốn thử mở chiếc hộp này, nhưng lần nào anh cũng bó tay.
Chiếc hộp quá chắc chắn, không làm cách nào mở