“Thật lòng xin lỗi anh Anderson, tôi thất bại rồi, tôi không ngờ tên rác rưởi đó lại ghê gớm đến vậy, tôi dẫn theo bao nhiêu người nhưng vẫn không thể đánh lại!”
Hứa Mặc quỳ dưới đất, vô cùng sợ hãi trả lời.
“Nói thế tức là mày không dẫn cô gái đó về đây cho tao hả?”, sắc mặt Anderson bỗng chốc trở nên âm u và lạnh lẽo.
“Phải!”, Hứa Mặc vô cùng kích động gật đầu.
"Lại đây!", Anderson vẫy tay với Hứa Mặc.
Anh ta như một con chó lết tới.
“Bốp!”
Thế nhưng vừa tới gần thì đã bị Anderson cho một đá vào mặt.
Răng giả vừa mới trồng trong bệnh viện chiều nay lại rơi xuống đất.
“Cái loại vô dụng như mày, bố mày nuôi mày có tác dụng gì? Chúng mày, giải quyết hai tên rác rưởi này rồi đem cho chó ăn đi!”
Sau khi Anderson ra lệnh, cửa phòng mở ra, hai tên da trắng vạm vỡ bước vào.
Hứa Mặc lập tức hoảng hốt, không ngừng dập đầu nói.
“Anh Anderson tha mạng, tha cho tôi đi, tôi thề nhất định sẽ đưa con nhỏ đó về cho anh!”
Hứa Thiên Long bên cạnh cũng hoảng hốt, ông ta chỉ mới trải nghiệm cái gọi là quyền lực đó, cái gọi là một bước lên mây đó trong khoảng thời gian rất ngắn.
Thế mà bây giờ, Anderson chỉ mới gặp phải chút chuyện khó chịu đã muốn giết chết bọn họ, đó không phải là kết quả mà ông ta muốn.
“Cậu Anderson, mong cậu cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa, chúng tôi nhất định sẽ bằm thây kẻ đã đánh cậu thành vạn đoạn, cũng sẽ dâng cô gái đó lên tận giường cậu!”
Nhưng Anderson hoàn toàn không thèm để lý tới hai người, chỉ chuyển tầm mắt của mình về mấy cô gái trẻ kia.
Bọn họ sợ tới mức vội vàng uốn éo vòng eo của mình theo nhạc như những con rắn nước.
“Tạm thời đừng giết bọn họ, giữ lại vẫn còn chỗ để dùng!”
Lúc này, một cô gái mặc bộ quần áo bằng da từ ngoài cửa đi vào ngăn cản hai tên da trắng kia.
Nếu Diệp Viễn có mặt ở đây vào lúc này thì chắc chắn sẽ nhận ra cô gái đó.
Đó chính là người muốn giết chết Lý Hồng Đào ngay trong nhà ông ta, Vương Kỳ Văn.
“Bốp! Bốp!”
Vương Kỳ Văn vừa nói vừa giơ tay lên, hai luồng sáng xuất hiện từ tay cô ta.
Hai cái lỗ tai lập tức rơi xuống mặt đất.
Lúc này, cuối cùng Hứa Mặc và bố anh ta