Sau khi nhóm Liễu Hạo Long rời đi, Diệp Viễn không đi theo bọn họ.
Mà di chuyển sang cánh cửa phòng tổng thống xa hoa bên cạnh.
Anh biết rõ, hôm nay Vương Kỳ Văn muốn tìm sát thủ bắt cóc Lâm Vãn Tình đều là vì tên Anderson này.
Dám tơ tưởng người phụ nữ của anh, thù này Diệp Viễn nhất định phải báo.
Vừa đến trước cửa, Diệp Viễn đã nghe thấy tiếng gầm gừ đầy tức giận của Anderson.
Cùng với tiếng bạt tai vang dội.
“Vô liêm sỉ, một lũ vô dụng làm mãi mà vẫn không nên hồn!”
Qua con mắt xuyên thấu, Diệp Viễn thấy rất rõ trên sô pha của phòng khách, Anderson đang ngồi đó.
Thấy thế, Diệp Viễn cười lạnh.
Dù Anderson có tìm hết tất cả người đẹp trên đời đến hầu hạ mình, thì anh ta cũng không thể làm gì được.
Hôm nay trên máy bay, Diệp Viễn đã ném ra mấy cây ngân châm, ngoài trừng phạt bọn Anderson thì còn khiến họ hoàn toàn mất đi khả năng của đàn ông.
“Vô dụng, một lũ rác rưởi!”
Anderson thở hổn hển, tát mấy cô gái xinh đẹp kia thật mạnh khiến họ ngã lăn ra đất.
Mà mấy cô nàng đó lại không dám tỏ thái độ gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi dậy, sau đó quỳ xuống trước mặt Anderson, tiếp tục giúp anh ta.
“Đúng là cái loại dâm dục, lại tìm nhiều người như thế!”
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, giơ chân đá văng cửa phòng.
Anderson trong phòng lập tức giật mình vì âm thanh quá lớn.
Vệ sĩ ngoài cửa cũng nhanh chóng vọt tới.
Khi đám vệ sĩ nhìn thấy người tìm đến là Diệp Viễn đã đánh mình trên máy bay thì lập tức bùng lên ngọn lửa giận.
“Loại rác rưởi thấp kém, bọn tao không tìm mày mà bản thân mình lại tự tìm tới cửa, giết nó cho tao!”
Anderson tức giận, trực tiếp há miệng quát lớn.
Đám vệ sĩ cũng không hề do dự, rút ra súng trong tay, bóp cò nhắm về phía Diệp Viễn.
Cứ tưởng chỉ cần vài phát súng là có thể giải quyết Diệp Viễn, nhưng điều khiến đám vệ sĩ không thể tin nổi là tất cả đều không thể bắn trúng anh.
Bởi vì toàn bộ đều dừng lại một cách quỷ dị cách mười centimet trước mặt anh.
“Đến phiên tao rồi nhỉ!”
Diệp Viễn cười lạnh, vung tay lên, viên đạn lơ lửng giữa không trung lập tức