Cái động tác trượt quỳ này, Hoàn Tử Hư đã chứng kiến rất nhiều lần, nghe nói người sáng lập là Chân Lê, trong phòng làm việc cũng chỉ có hai người Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật là luyện tập chăm chỉ động tác này.
Hắn từng hỏi Liên Vũ Phàm, tại sao Chân Lê cứ lặp đi lặp việc luyện tập cái động tác mà không hề có chút ý nghĩa nào hết vậy, Liên Vũ Phàm nói có phải muốn "Cảm ơn lão thiết 666" trong buổi phát sóng trực tiếp hay không, Liên Vũ Phàm không quá hiểu biết gì về việc phát sóng trực tiếp này, nhưng hắn biết rằng thái độ của những người nổi tiếng trên buổi phát sóng trực tiếp vẫn luôn bình dị và gần gũi, việc học cánh cúi xuống và quỳ gối sao cho có một tư thế đẹp để gây cười là điều bình thường, cái động tác này thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trong các bộ phim truyền hình hài hước.
Nhưng sau một khoảng thời gian quan sát, Hoàn Tử Hư phát hiện Chân Lê rất hiếm khi dùng tư thế trượt quỳ này khi phát sóng trực tiếp, hầu hết các hình ảnh được trình chiếu trong phòng phát sóng trực tiếp đều là trượt xe và nhảy vọt.
Hơn nữa, tấm thảm mát xa trong đơn vị vốn là để xoa bóp và xúc tiến tuần hoàn máu, nhưng mà Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật dường như không bao giờ dùng để mát xa gót chân, ngược lại lại thường xuyên rèn luyện đầu gối.
Mỗi khi Hoàn Tử Hư lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Chân Lê luôn luôn nói: "Cứ học đi, một ngày nào đó chắc chắn sẽ dùng tới."
Nguyên Lạc Nhật cũng nói: "Chỉ, chỉ là chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp."
Khi đó Hoàn Tử Hư vẫn luôn thầm cười nhạo hai tên sấm quan giả cấp thấp này, mãi cho đến lúc này, trong khoảnh khắc nhìn thấy Úc Hoa đi ra từ nhà bếp, Hoàn Tử Hư mới hiểu ra mọi chuyện, người thực sự ngốc nghếch ngây thơ phải là hắn mới đúng.
Mới vừa rồi trong phòng khách trình diễn một trận khôi hài, nhưng Hoàn Tử Hư vẫn luôn không có bất kỳ hành động gì, đứng dưới sự hỗ trợ của Phong Khôi, nhìn như tinh thần đang bị tổn thương trầm trọng, nhưng trên thực tế thì hắn đang nhanh chóng động não.
Hắn nhìn lại tất cả mọi việc và mình đã làm, suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện nào khiến Úc Hoa tức giận nhất, cùng với việc Úc Hoa làm một màn như hôm nay, mục đích là gì chứ.
Với thực lực của người áo đen, anh không cần phải giấu giếm thân phận, trong mắt anh, Tổ Chức Thủ Hộ cũng được, kẻ phá hoại cũng thế, nỗ lực của mọi người cũng giống như lấy trứng chọi đá, mặc kệ anh muốn làm cái gì, chỉ cần bày ra sức mạnh có thể chống đỡ được hệ thống, nói ra mục đích của mình với Tổ Chức Thủ Hộ, tin tưởng rằng sau khi Tổ Chức Thủ Hộ trải qua cân nhắc thì chắc chắn là đồng ý.
Thậm chí anh cũng không cần nói, chỉ cần đưa ra một quy tắc, một mệnh lệnh thì Tổ Chức Thủ Hộ không thể không nghe theo mệnh lệnh của anh.
Nhưng Úc Hoa vẫn không làm điều này, anh dẫn mọi người vào trong nhà, sắp xếp một trận Hồng Môn Yến, đây là vì điều gì?
Hoàn Tử Hư nhìn cục trưởng Tiêu, Liên Vũ Phàm, Sầm Tiêu và những người thủ hộ khác lần lượt ngồi xuống, Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật cũng nơm nớp lo sợ ngồi xuống, giám đốc Hus nhận được sự tán thành của cục trưởng Tiêu, trong lòng không khỏi dâng lên một ý niệm không thể tưởng tượng được —— Úc Hoa không phải là vì kẻ phá hoại gây ra quá nhiều liên lụy cho Tổ Chức Thủ Hộ mà để lại một con đường lui cho bọn họ đó chứ?
Sao có thể như thế được? Hoàn Tử Hư nhìn chằm chằm Úc Hoa, hoàn toàn không thể hiểu suy nghĩ của đối phương.
Hoàn Tử Hư vì cái gì mà lại trăm phương nghìn kế muốn lấy được căn nhà kia? Bởi vì hắn luôn có một suy đoán, đó chính là nhất định có một trận chiến giữa người áo đen và hệ thống.
Người áo đen có một sức mạnh mạnh đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng được, sau khi thông quan có thể phong ấn lại hệ thống đến mười lăm năm, năm đó vì điều gì mà anh không giải quyết hệ thống luôn? Đáp án chỉ có một, chính là người áo đen thiếu đi một điều kiện tất yếu, lúc đó anh không có biện pháp để hủy diệt toàn bộ hệ thống, cho nên mới ẩn nhẫn lâu như vậy.
Anh lựa chọn ẩn nấp trong một thế giới đã đứng vững dưới sự công kích của hệ thống hàng trăm năm, lại được quy tắc thế giới tán thành, có phải bởi vì trong thế giới này có đồ vật gì đó mà anh ta cần hay không?
Mặc kệ người áo đen đang cần cái gì, bộ dạng càng ngày càng gấp gáp khiến cho Hoàn Tử Hư ý thức được, trận chiến giữa người áo đen và hệ thống đã không còn xa nữa.
Kết cục của trận chiến này, Hoàn Tử Hư không thể đoán trước được, nhưng đơn giản là chỉ có hai loại.
Một loại, hệ thống thắng, mọi người cùng nhau chết;
Loại còn lại, hệ thống bại, hắn và Phong Khôi sẽ hoàn toàn mất đi dị năng, trở thành người bình thường.
Tuy rằng điều trước là bi thương, nhưng vẫn có thể xem là một kết cục đại đoàn viên khác loại; điều sau mới là sự khởi đầu của mọi thứ.
Trở thành những người bình thường có nghĩa là Tổ Chức Thủ Hộ sẽ không giám sát bọn họ nữa, bọn họ sinh sống trên thế giới này mà không có sự hỗ trợ của Tổ Chức Thủ Hộ, mà nhà ở là một vấn đề, sinh hoạt cũng là một vấn đề, chăm sóc y tế và khỏe mạnh cũng là một vấn đề.
Đầu tiên hắn muốn giải quyết việc nhà ở, sau đó là công việc, vấn đề quan trọng nhất chính là xương cốt của Phong Khôi, trong tương lai có thể cần phải chi rất nhiều tiền để thay thế và bảo dưỡng, con số đó tuyệt đối là một con số trên trời. Để đạt được mục tiêu này, hắn phải không ngừng lợi dụng phòng làm việc, tài nguyên của Tổ Chức Thủ Hộ, có được một địa vị xã hội, tích lũy tài phú, cũng với một số tài sản cố định có giá trị cao và dễ bán.
Căn nhà đó chính là căn cơ trong mắt Hoàn Tử Hư, là sự bảo đảm cuối cùng của Phong Khôi nếu như hắn cần tiền trong tương lai. Hắn không thể chờ đợi sau khi nhận chức trong mười năm của Tổ Chức Thủ Hộ mới phân nhà cho hắn, hiện tại hắn cần phải có một chỗ ở, chẳng sợ không dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng mà hôm nay, hắn đã trải qua một nỗi buồn cũng như một niềm vui lớn. Căn nhà bị mất kia thế nhưng đã trở lại, Úc Hoa từ một nhà tư bản máu lạnh vô tình, phảng phất như biến thành một Thông Quan Giả suy nghĩ cho kẻ phá hoại.
Hoàn Tử Hư thừa nhận mình không phải là người tốt, cũng không thể lý giải suy nghĩ vượt xa con người của Thông Quan Giả kia. Hắn suy tư nửa ngày, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người thủ hộ và kẻ phá hoại lộ ra những khuyết điểm của nhau rồi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trước sau hắn vẫn không nghĩ ra nên giải quyết tình trạng hiện tại của mình như thế nào.
Có lẽ hắn đã biết, nhưng xuất phát từ một sự quật cường không muốn người khác biết, không muốn cúi đầu trước Úc Hoa mà thôi.
Mãi cho đến khi Úc Hoa lấy khối kim loại kia ra, Hoàn Tử Hư rõ ràng nhận thức được, đó chính là món đồ mà hắn muốn.
Nhìn thấy khối kim loại đó, não Hoàn Tử Hư ngừng suy nghĩ, hắn không hề rối rắm việc Úc Hoa có suy nghĩ về bọn hắn hay không, hắn chỉ biết, chỉ cần cúi đầu trước Úc Hoa, là có thể giúp cho Phong Khôi thay đổi xương cốt. Chỉ cần có thể để Phong Khôi khỏe mạnh sống sót, muốn hắn làm cái gì cũng được.
Hắn không hề tính toán, không còn so được so mất nữa, thản nhiên đi tới tấm thảm mát xa trước mặt, chỉ cần Úc Hoa thích, Úc Hoa vui vẻ, quỳ thì có sao đâu chứ?
Nhưng người nhanh hơn cả Hoàn Tử Hư chính là Phong Khôi.
Hai chân Phong Khôi biến thành khung xe chiến xa, "Lộc cộc" chạy đến trước thảm mát xa, làm phẳng tất cả các phần nhỏ nhô
lên phía trên đó. Chân đạp lên trên thảm mát xa là rất đau, nhưng nếu là sắt thép gia cố, thứ chịu đựng không được chính là thảm mát xa.
Cuối cùng Hoàn Tử Hư cũng không có quỳ xuống, Phong Khôi đỡ lấy hắn đang trượt xuống, đặt Hoàn Tử Hư qua một bên, nửa người dưới đều biến thành chiến xa, cả người ngắn đi một đoạn, thoạt nhìn giống như là quỳ xuống.
"A Hư, là vì tôi." Phong Khôi nghiêm túc nói, "Tốt, là vì tôi, xấu, cũng là vì tôi."
"Phong Khôi, anh đi xuống!" Hoàn Tử Hư nói, "Tôi vì cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là Úc Hoa muốn tôi cúi đầu mà thôi."
"Không cần cậu," Một tay Phong Khôi kéo Hoàn Tử Hư ra phía sau lưng, cố chấp không cho hắn xuất đầu, "Tôi tự mình làm."
Tại sao Phong Khôi lại làm theo lệnh của Hoàn Tử Hư một cách vô điều kiện? Là bởi vì trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, tất cả những gì mà Hoàn Tử Hư làm đều là suy nghĩ cho hắn.
Trong thế giới đầy sóng gió, giá trị vũ lực của Hoàn Tử Hư không đủ, cần sự bảo vệ của hắn, cần sự giúp đỡ của hắn, khi đó Phong Khôi là có ích với Hoàn Tử Hư, hắn cũng rất vui khi A Hư đứng ra bảo vệ hắn, bởi vì hắn có thể làm chỗ dựa cho A Hư; nhưng ở trong một thế giới hòa bình, tự mình A Hư có thể sống rất tốt, mà hắn, vô dụng, chỉ biết liên lụy đến A Hư.
Phong Khôi cảm thấy, hắn hẳn là nên nói với Úc Hoa, A Hư rất tốt, không hề sai, sai chính là hắn, là hắn quá phiền phức.
Kiêu ngạo là màu sắc tự vệ của A Hư, mất đi kiêu ngạo, Hoàn Tử Hư sẽ không còn sắc thái.
"Phong Khôi, anh đừng có mà dùng xiềng xích trói tôi lại, thả tôi ra ngay, anh không nghe lời tôi nói sao?" Hoàn Tử Hư tức muốn hộc máu mà nói.
"Không nghe." Phong Khôi nghiêm túc nói.
"Không được!" Hoàn Tử Hư vội la lên, "Anh...... Thân thể anh đặc thù, sau này sẽ có rất nhiều phiền phức, tâm tư anh lại đơn thuần, rất dễ bị người khác lừa, anh không có tôi thì không được......"
Hoàn Tử Hư nói nói, thanh âm bỗng nhiên mềm xuống, hắn cụng đầu mình vào tấm lưng rắn chắc của Phong Khôi, nhẹ giọng nói: "Tôi ích kỷ, dối trá, tham lam, lạnh nhạt, gian trá giảo hoạt, tôi không có anh thì không được......"
Không có nụ cười đơn thuần của Phong Khôi, hắn sẽ càng ngày càng đi xa hơn, cuối cùng sẽ là giẫm đạp lên tất cả.
Úc Hoa từ trên cao nhìn xuống hai người ơ dưới, phảng phất như đang xem một trò khôi hài, anh chậm rãi mở miệng: "So với tình huống ban đầu, tình thế đã đảo ngược."
Những người trên bàn ăn vẫn luôn theo dõi màn trình diễn vẫn không ngừng chấm hỏi đầy đầu, cái gì mà tình thế đảo ngược?
Vưu Chính Bình đột nhiên nghĩ đến trong lúc chạy trốn khỏi mật thất, Phong Khôi và Hoàn Tử Hư muốn bắt cóc Úc Hoa, lúc ấy cậu và Úc Hoa đứng trước mặt bộ xương khô máy móc, một dáng vẻ phải bảo vệ đối phương.
"Con người của tôi, có thù báo thù, có ân báo ân, không bao giờ khất nợ." Úc Hoa nói.
Phong Khôi cho anh một buổi hẹn hò lãng mạn, anh cho Phong Khôi một thân thể hoàn hảo.
Trong lòng bàn tay của Úc Hoa xuất hiện một chiếc bút máy kim loại, anh dùng đầu bút cắt qua bàn tay Phong Khôi, viết thứ gì đó trên người Phong Khôi. Ánh sáng lóe lên, cái dòng đó không biết là chữ hay là ký hiệu thần bí nào đó, không ngừng bị phân giải bằng vô số những hạt nhỏ, hoàn toàn đi vào vết thương trên lòng bàn tay của Phong Khôi.
Sau đó Phong Khôi đang ở trạng thái nửa người nửa chiến xa đã không khống chế được mình mà trở lại nguyên hình, hắn dường như không thể thở được, sau khi ôm lấy yết hầu không ngừng vùng vẫy, rồi ngã lên người Hoàn Tử Hư.
Hoàn Tử Hư vội vàng quỳ xuống tấm thảm mát xa đã thẳng băng, đặt đầu Phong Khôi gối lên đầu gối của hắn.
Lúc gối lên này, hắn phát hiện đầu của Phong Khôi đã trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn là một chiếc đầu lâu bằng kim loại nặng nữa, mà là chiếc đầu với khối lượng như một người bình thưởng, sẽ không ép hắn tới mức không thể nhấc chân dậy được nữa.
"Dìu cậu ta ngồi xuống đi," Úc Hoa nhàn nhạt nói, "Lần này sẽ không làm sập ghế dựa nữa."
Một ít trái tim màu hồng lãng mạn, đổi lấy cơ thể không cần phải phiền muộn của Phong Khôi.
Bạn tặng tôi mộc đào, tôi trả bạn ngọc quý.
Hoàn Tử Hư đỡ Phong Khôi lên trên ghế, Úc Hoa giúp hắn rót một ly trà nóng.
Hương thơm của trà đánh thức Phong Khôi, hắn dùng mũi ngửi ngửi, lần đầu tiên cảm thấy thức ăn không phải kim loại thật là thơm.
Hoàn Tử Hư nhìn Úc Hoa thật sâu, không có cảm ơn. Đại ân không thể dùng lời cảm ơn để diễn tả hết được, miệng thì nói cảm ơn mà thân thì không hành động thì thật là nhàm chán, tốt hơn hết là kiếm nhiều tiền cho Úc Hoa hơn nữa, suy nghĩ cho công ty nhiều hơn nữa, tẩy não một ít fans tiêu tiền cho công ty nhiều hơn nữa, hố thêm nhiều công ty khác hơn nữa......
Khụ khụ, không thể suy nghĩ nữa, lại muốn du tẩu bên rìa quy tắc sao.
Sau khi dùng ánh mắt truyền đạt hết suy nghĩ của mình, Hoàn Tử Hư kéo một chiếc ghế đến bên cạnh Phong Khôi, vừa muốn ngồi xuống thì nghe Úc Hoa nói: "Từ từ, tôi mời cậu ngồi rồi sao?"
Người vừa rồi anh mời là Phong Khôi, cũng không phải là Hoàn Tử Hư.
Hoàn Tử Hư sững sờ đứng bên cạnh chiếc ghế, không biết còn ân oán gì chưa thanh toán nữa không.
"Ân đã báo, thù còn chưa có trả đâu." Úc Hoa nói.
"Tôi và ngài, có thù oán gì sao?" Xưng hô của Hoàn Tử Hư không tự giác mà đổi thành "Ngài", "Là bởi vì tôi từng âm mưu muốn bắt cóc ngài, giết chết ngài, rồi đổ tội cho ngài sao?"
Khi nói ra lời này, bản thân Hoàn Tử Hư cũng cảm thấy não mình lúc đó chắc hẳn là bị rỉ sắt mất rồi, đúng là đã nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu mà, khiến hắn và Phong Khôi bước trên con đường một đi không trở về mà.
"Thật ra cũng không phải," Úc Hoa nói, "Lúc đó tôi hấp thu năng lượng hệ thống của cậu cũng đủ để đền bù rồi."
"Vậy...... Xin hỏi là còn chuyện gì?" Thật sự là Hoàn Tử Hư không thể hiểu nổi.
Úc Hoa từ trong bao công văn trên ghế sô pha, lấy ra một tờ hóa đơn điện tử đóng dấu rực rỡ, đặt vào tay Hoàn Tử Hư: "Ngày đó khi tôi bắt taxi đến kho hàng, ai sẽ hoàn trả lại cho tôi số tiền đó?"
- --------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Tôi nhớ việc báo ân, nhưng cũng rất thù dai.Hoàn Tử Hư (cầm hóa đơn): Cái này cùng được gọi là thù sao?Mọi người (trong khi xem kịch): Đồ ăn nguội rồi, khi nào mới ăn được đây?