—— ngày nào tháng nọ năm kia, tôi đã trở thành một người có gia đình, điều mà một năm trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Tôi là một người thích lập kế hoạch, năm mười hai tuổi thì tôi đã thiết lập cuộc sống của mình như thế nào.
Vào một ngôi trường không tệ trong mắt người ngoài, làm một học sinh không nổi danh trong trường, sau khi tốt nghiệp thì sẽ được tuyển dụng vào làm việc trong các doanh nghiệp giống như vô số những sinh viên đại học khác, từ tầng chót mà làm lên, không cần nỗ lực ganh đua, nếu công việc không thành công, chỉ cần từ từ dựa vào thời gian và kinh nghiệm để trở thành một lãnh đạo tầm trung.
Tiết kiệm đủ tiền trước năm 30 tuổi, mua một căn nhà nhỏ vài mét vuông với số tiền vay được đủ để sống một mình, mua một chiếc xe dưới hai mươi vạn để tiết kiệm nhiên liệu hơn, cả đời sống trong một cuộc sống bình thường và lười biếng này.
Không có vấn đề gì nếu tôi không quá cầu tiến, kiếm không được quá nhiều tiền cũng thế, tôi không muốn làm việc quá liều mạng, chỉ muốn sau giờ trưa là có thể nhàn nhã uống một ly hồng trà.
Tôi đã sắp xếp được một số việc, cô đơn nhưng không hề nghĩ tới việc tình cảm và hạnh phúc, đây là một việc ngoài kế hoạch, tôi chưa bao giờ hiểu nó trước đây, thậm chí là có chút bài xích.
Tại thời điểm hẹn hò mù quáng với Tiểu Vưu kia, tôi nói rằng tôi muốn tìm một người khao khát một cuộc sống bình yên trong tương lai, nhưng đó chỉ là một cái cớ.
Có lẽ việc ở một mình đã trở thành một thói quen, tôi không thể tưởng tượng được việc sống chung cả đời với một người hoàn toàn xa lạ, còn phải tiếp nhận người thân, bạn bè của người đó và tạo một gia đình khác, chỉ tưởng tượng ra cái cảnh này thôi đã khiến tôi rùng mình.
Trên đây là những suy nghĩ trước khi gặp Tiểu Vưu, bây giờ cầm trên tay tờ giấy đăng ký kết hôn mà nhớ lại những suy nghĩ trong quá khứ, tôi chỉ có thể cảm thán thế sự vô thường, kế hoạch vĩnh hằng đã biến đổi nhanh chóng.
Tôi quả thực đã suy nghĩ rất toàn diện, nhưng không nghĩ tới việc cô đơn, kế hoạch của tôi là đen trắng, không có màu sắc của cuộc sống. Tôi bài xích mọi người, Tiểu Vưu bá đạo lại xông vào thế giới của tôi, dùng bút màu của em ấy tô điểm thêm sắc màu cho tôi.
Cẩn thận nghĩ lại, tương lai mà một mình bước xuống mộ phần thì quả là đáng sợ, có người cùng nâng đỡ lẫn nhau trên con đường này sẽ trở nên dũng cảm hơn.
Từ nay về sau, cho dù giàu có hay nghèo khổ, bệnh tật hay khỏe mạnh thì đều yêu thương và trân trọng lẫn nhau, mãi đến khi cái chết có thể chia lìa chúng tôi.
Trong phòng nghỉ của căn cứ, Vưu Chính Bình mở máy tính cá nhân của cậu lên, đọc ảnh chụp nhật ký lịch để bàn của Úc Hoa. Sau khi Liên Vũ Phàm điều tra, bản gốc được scan ra đã bị xóa bỏ hoàn toàn, và một bản copy được gửi vào máy tính của Vưu Chính Bình. Mặc dù cậu đã có một bản sao, nhưng Vưu Chính Bình vẫn không xóa bản scan mà lưu nó trong ổ cứng máy tính. Máy tính cơ sở chỉ có mạng internet nội bộ, không thể bị xâm lấn từ bên ngoài, là máy tính an toàn nhất.
Cậu đã đọc nhật ký lịch để bàn rất nhiều lần, trước đây đọc chỉ toàn là ngọt nào, bây giờ một lần nữa mở ra, lại nếm được vị đắng.
Trong cuốn nhật ký trước, kế hoạch nhân sinh của Úc Hoa so với cuộc sống hiện tại thì hoàn toàn khác nhau.
Khi Vưu Chính Bình quen Úc Hoa thì anh ấy chỉ là một trợ lý trong bộ phận nhân sự, các nhân viên tầng chót dường như cũng không có tiến thủ gì. Trong một năm mà hai người yêu nhau, chức vụ của Úc Hoa được thăng tiến nhanh chóng, khi kết hôn thì vị trí của anh ấy chỉ còn cách giám đốc điều hành một bước mà thôi.
Anh đã không mua một căn nhà nhỏ một phòng ngủ mà đã mua một căn nhà rộng gần 200 mét vuông khi chưa đầy 25 tuổi, bởi vì Vưu Chính Bình có rất nhiều bạn bè và người nhà, cần một căn nhà có phòng khách lớn để tiếp khách.
Việc mua một căn nhà lớn đã tiêu hết sốc tiền tiết kiệm của Úc Hoa mà không biết anh kiếm được từ đâu, anh lại phải phấn đấu vài năm mới có đủ tiền để mua cho Vưu Chính Bình một chiếc ô tô trị giá hơn ba mươi vạn nhân dân tệ. Nhưng mà Úc Hoa cũng có chút không vui, anh vốn định mua một chiếc từ năm mươi đến một trăm nghìn nhân dân tệ.
Những chiếc xe dưới hai mươi vạn là không có trong chương trình thời sự hàng ngày.
Bởi vì Vưu Chính Bình, cuộc sống của Úc Hoa đã biến đổi nghiêng trời lệch đất, Vưu Chính Bình thật không biết những thay đổi mà cậu mang tới là tột hay xấu nữa.
Nhưng khi cậu nghĩ đến kế hoạch ban đầu của Úc Hoa là chọn sống một mình, một mình cô đơn mà tồn tại, chọn một nghĩa trang tốt cho mình, sống tới già rồi yên tĩnh chết đi ở trong nhà, trong lòng Vưu Chính Bình lại cảm thấy buồn bã.
Liên Vũ Phàm đem cuốn nhật ký này là một thứ mang cảm giác vô nghĩa, đám người Sầm Tiêu lại tỏ vẻ rằng đây là thức ăn cho chó, Vưu Chính Bình lúc mới đầu thì cũng rất vui đến mức lòng chảy mật.
Mãi đến lúc này, Vưu Chính Bình mới hiểu được những câu chuyện đằng sau cuốn nhật ký này.
Nhớ tới những lời phỏng đoán của Hoàn Tử Hư đối với người áo đen, Vưu Chính Bình không có cách nào khống chế được chính mình, cậu đứng ra cãi nhau một trận với Hoàn Tử Hư, cậu muốn nói với mọi người người áo đen không hề có suy nghĩ gì hết, anh ấy chỉ là đang mệt mỏi mà thôi.
Chỉ là là muốn được nghỉ ngơi, chỉ là muốn sống một cuộc sống bình yên, chỉ là muốn lặng lẽ mà sống đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, tại sao lại khó như vậy chứ?
Vưu Chính Bình sờ lồng ngực, đau, so với vết thương mà kẻ phá hoại 192 gây ra còn đau hơn, đau đến mức nước mắt cậu phải rơi xuống.
"Cốc cốc cốc", có người gõ cửa.
Vưu Chính Bình nhanh chóng tắt máy, lau nước mắt đi, mở cửa thấy thì thấy Sầm Tiêu dắt theo Chân Lê tới.
Chân Lê là một kẻ phá hoại, không có quyền tự do di chuyển trong căn cứ, chỉ có thể nhờ người thủ hộ. Người thủ hộ phụ trách hắn là Sầm Tiêu, Chân Lê nhờ Sầm Tiêu dẫn hắn đến tìm ông chú người thủ hộ.
"Cậu ấy có chuyện muốn nói với anh," Sầm Tiêu nói, "Nếu cậu không muốn tôi nghe thì tôi sẽ tránh đi."
Sầm Tiêu rời khỏi phòng, Vưu Chính Bình khó hiểu nhìn Chân Lê, không biết cái kẻ phá hoại ngây thơ này tìm cậu có chuyện gì.
"Tôi đến là muốn cảm ơn chú," Chân Lê đi thẳng vào vấn đề, "Nếu như chú không kịp thời đánh thức tôi thì chắc là tôi bị Hoàn Tử Hư lừa rồi."
Vưu Chính Bình khôi phục lại trạng thái nhiệm vụ của mình, không chút cảm tình nói: "Tôi chỉ là việc nào ra việc đó, nhiệm vụ của tôi, không cần phải cảm ơn."
Chân Lê nghiêm túc nói: "Tôi vẫn muốn cảm ơn, ngày hôm nay tôi biết quá nhiều chuyện, đầu óc vẫn luôn hỗn loạn, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, quấy rầy chú nghỉ ngơi rồi."
"Không quấy rầy." Vưu Chính Bình đơn giản nói.
"Thiếu chút nữa là tôi nghi ngờ đại thần Thông Quan Giả bụng dạ khó lường, nếu không phải được chú nhắc nhở, kết cục của tôi sẽ rất thảm." Chân Lê sờ mặt của mình, sợ bị hủy dung.
"Kết cục rất thảm......" Vưu Chính Bình đánh giá Chân Lê từ trên xuống dưới, ngập ngừng nói, "Cậu là kẻ phá hoại đầu tiên tiếp xúc với người áo đen, rất nhiều thông tin về người áo đen đều là do cậu cung cấp, cậu có biết rõ về anh ta không? Hai người tiếp xúc rất nhiều lần? Cậu có biết thân phận thực sự của anh ta không?"
Chân Lê cảm nhận được sự thù địch từ ba câu hỏi liên tiếp của ông chú thủ hộ này, hắn nuốt nước miếng, vội xua tay nói: "Không biết không biết, thông tin mà tôi cung cấp cũng là do anh ấy sẵn sàng tiết lộ, đại khái là muốn thông qua tôi để báo cáo cho Tổ Chức Thủ Hộ, tôi tin là anh ấy không có ác ý, sẵn sàng hợp tác với tổ chức, chỉ là không hy vọng để lộ thân phận mà thôi."
"Thật không?" Vưu Chính Bình cẩn thận nhìn Chân Lê.
Nhắc mới nhớ, lúc đầu khi Liên Vũ Phàm nghi ngờ Úc Hoa, cũng là vì phòng làm việc của Chân Lê tuyển dụng Úc Hoa nên mới có hàng loạt cuộc điều tra tiếp theo.
Hiện tại...... Trong số những nhân viên của phòng làm việc, chỉ có một mình Úc Hoa là "Người thường", còn lại đều là kẻ phá hoại và người thủ hộ, lại không có bất cứ ai nghi ngờ điều đó, ban đầu Liên Vũ Phàm cũng bảo lưu 1% ý kiến cũng tin vào thân phận "Người bình thường" của Úc Hoa không một chút nghi ngờ nào.
Chân Lê thì coi Úc Hoa như Thiên Lôi
sai đâu đánh đó, trao cổ phần trao quyền quản lý, cùng với Nguyên Lạc Nhật tập trượt quỳ trong phòng phát sóng trực tiếp, biết rõ Liên Vũ Phàm là người thủ hộ, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giúp Úc Hoa bẫy Liên Vũ Phàm.
Điều kỳ lạ nhất chính là, không một ai trong tiểu đội người thủ hộ khi theo dõi buổi phát sóng trực tiếp đặt nghi vấn về sự thay đổi quyền lực của phòng làm việc, khi Lạc Hoài đưa ra điểm đáng ngờ thì Liên Vũ Phàm còn sẽ tự mình giải thích cái hiện trạng quỷ dị này.
Thậm chí cục trưởng Tiêu cũng lén lút dặn dò Vưu Chính Bình hãy luôn chú ý đến trạng thái tâm lý của Úc Hoa, che chở người nhà cho tốt, Úc Hoa trong cái phòng làm việc này chịu ủy khuất, nếu tương lai có cơ hội thì nhất định phải tìm một công việc tốt vào năm sau.
Tất cả mọi người đều giống như bị bỏ bùa mê thuốc lú mà cực kỳ tin tưởng Úc Hoa, mệnh đề "Úc Hoa là người thường" đã ăn sâu vào gốc rễ của những người thủ hộ.
Vưu Chính Bình chắc chắn rằng mình không có năng lực "Trao đổi giả dối" giống Hoàn Tử Hư ", không có khả năng đặc biệt, không có khả năng tẩy não, đây là một tiềm thức được gieo vào tâm trí của mọi người một cách không thể nhận thấy trong cuộc sống hàng ngày.
Sở dĩ chắc chắn như thế, không phải là bởi vì có một kẻ đồng lõa nhìn có vẻ như mồm mép, thường xuyên nói sai lời, độ phối hợp vô cùng cao, cả người ngốc ngọt ngốc ngọt sao?
Vưu Chính Bình hoàn toàn tin tưởng vào trực giác của mình, cậu yêu Úc Hoa, khi cậu nhìn thấy Úc Hoa thì cả người không thể bước đi được, cậu vô cùng tin tưởng vào bản thân mình sẽ không bắt cá hai tay, đầu của cậu rất nhỏ, chỉ có thể yêu một người, người cậu yêu chính là Úc Hoa!
Không có lý luận, không có chứng cứ, không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cậu là hoàn toàn chắc chắn!
Chân Lê nhìn thấy ánh mắt của ông chủ thủ hộ càng ngày càng không đúng, thì lùi về phía sau một bước, lui đến bức tường mà không thể lui được nữa, sợ tới mức run bần bật, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất nói: "Tôi thật sự không dám nói dối các người đâu mà."
Vưu Chính Bình nhìn chằm chằm Chân Lê, trong lòng rối tung rối mù, Chân Lê là là người duy nhất biết được gương mặt thật của người áo đen.
Duy nhất!!!
Cậu xách Chân Lê đang sợ hãi giống như xách một con thỏ bằng một tay lên, nhìn lên nhìn xuống ngó trái ngó phải, đột nhiên hiểu được câu nói kia của Úc Hoa—— khuôn mặt bẹp của Chân Lê khá là đẹp.
Chân Lê sắp bị hù chết khiếp rồi, hắn cảm thấy chỉ cần ông chú thủ hộ hỏi thêm một câu thì hắn sẽ không khống chế được mà nói ra sự thật mất.
Nhưng ông chú thủ hộ chỉ là bóp cằm của hắn, sau khi tỉ mỉ quan sát thì cười lạnh nói: "Cậu lớn lên thật là không tệ, hèn gì có thể nổi tiếng trên mạng như thế."
"Ta chỉ là tàm tạm vừa phải mà thôi, nếu như ngài trẻ hơn 20 tuổi thì tuyệt đối là đẹp hơn tôi nữa." Chân Lê cũng khen ngợi mặt nạ nano của Vưu Chính Bình.
Tôi không cần phải trẻ hơn 20 tuổi thì cũng bây giờ tôi cũng đẹp trai hơn cậu! Vưu Chính Bình trong lòng có lửa, nhưng không có nói ra, cậu thả Chân Lê xuống, vẫy vẫy tay nói: "Cảm ơn thì cũng cảm ơn xong rồi, cậu đi đi."
"À, cảm ơn." Chân Lê tự giác tránh được một kiếp, xám xịt rời đi phòng, sau khi đi ra ngoài thì thở ra một hơi.
Sầm Tiêu đứng bên ngoài thấy sắc mặt của Chân Lê không tốt lắm, không khỏi hỏi: "Sắc mặt của cậu sao lại kém như vậy?"
"Không có gì, là đội trưởng của các anh khen tôi đẹp trai thôi." Chân Lê ôm ngực nghĩ mà sợ.
"Cái gì? Anh ta khen cậu đẹp trai sao?" Sầm Tiêu suýt nữa thì hét lên.
Vưu Chính Bình bị làm sao thế này, không chỉ tìm mọi cách bảo vệ người áo đen mà còn đùa giỡn Chân Lê. Tình huống như vậy là sao? Thất niên chi dương* sao? Sau khi kết hôn được một thời gian thì muốn tìm sự kích thích sao?
*Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.Sầm Tiêu muốn tìm Vưu Chính Bình tâm sự, nhưng trước tiên thì hắn phải đưa Chân Lê trở về, thứ hai là trong ngày hôm nay hắn đã nhắc nhở Vưu Chính Bình hai lần, nếu cứ nói đi nói lại quài sẽ không tốt.
"Tôi không đẹp trai sao?" Chân Lê có chút thất vọng nhìn Sầm Tiêu, về giá trị nhan sắc thì hắn vẫn là muốn đấu tranh một chút.
"Không phải, tôi không có ý nói là cậu không đẹp trai, tôi chỉ muốn nói là anh ấy không nên...... Tôi không muốn anh ấy...... Quên đi, đừng nhắc tới nữa, cậu không cần để ý đâu, cậu là đẹp trai nhất, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi đưa cậu về nhà." Cuối cùng Sầm Tiêu chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nói.
Trong phòng nghỉ, sau khi tiễn Chân Lê đi thì Vưu Chính Bình vô lực dựa vào cửa trượt xuống, ngồi trên mặt đất lạnh băng.
Cậu chỉ cần hỏi nhiều thêm một câu nữa thì Chân Lê sẽ không chịu được áp lực mà nói ra chân tướng, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó đây?
Người yêu của Úc Hoa – Vưu Chính Bình rất muốn làm dịu cảm xúc của bản thân mình đang loạn như một nồi lẩu thập cẩm, nhưng người thủ hộ Vưu Chính Bình thì không thể biết thân phận của người áo đen được.
Chức trách của người thủ hộ là, nếu như có bằng chứng xác thực thì cần phải báo cáo cho tổ chức, cậu không thể làm những chuyện bất lợi với tổ chức, cậu không thể che giấu bất cứ thông tin gì liên quan đến kẻ phá hoại.
Cậu sinh ra trong một gia đình quân nhân, lớn lên trong căn cứ của người thủ hộ, những lời dạy của tổ tiên để lại và những sự giáo dục mà cậu nhận được trong quá trình lớn lên đều nói cho cậu rằng cậu phải luôn chuẩn bị cống hiến tất cả cho tổ quốc và nhân dân, trung thành với cương vị công tác, tuyệt không bao giờ phản bội.
Cậu...... Nên làm như thế nào đây?
Cậu nhớ lại giấc mơ đó, giấc mơ mà người áo đen đã hôn cậu, đó không phải là sự vọng tưởng trong mơ, cũng không phải là do suy nghĩ quấy nhiễu, mà là trực giác và trái tim cậu đang nói ra chân tướng.
Tương tự, trực giác của Vưu Chính Bình cũng mách bảo nên xem nhẹ giấc mơ này.
Vưu Chính Bình thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên từng con chữ mà Úc Hoa viết xuống trong nhật ký lịch để bàn.
Úc Hoa muốn sống một cuộc sống bình yên, Vưu Chính Bình – người kết hôn với anh ấy cũng muốn bảo vệ giấc mơ của Úc Hoa.
Vưu Chính Bình mở mắt ra, không có chứng cứ, chỉ là dựa vào trực giác cá nhân, cái gì cũng không chứng minh được. Liên Vũ Phàm nghi ngờ Úc Hoa như vậy, nhưng đối mặt với kết quả điều tra cũng phải công nhận. Trừ phi một ngày nào đó, người áo đen lột mặt nạ ra trước mặt mọi người, nếu không thì cho dù là suy đoán, trực giác hay cảm giác đều là vô ích.
Người thủ hộ Vưu Chính Bình, cái gì cũng không biết.