Sau khi Úc Hoa khóa cửa phòng làm việc, một mình chú chó giám đốc Hus ở lại phòng tập nhảy trống trải, ở tại chỗ nhảy nhảy vài lần cắn nát băng ghế plastic, đem toàn bộ mảnh vỡ chiếc ghế phủ kín nền nhà phòng tập nhảy, bản thân nó thì nằm giữa đống đổ nát, mắt to chớp chớp rồi từ từ khép lại.
Không biết từ lúc nào, nó đã sợ hãi việc cô đơn.
Là lúc Nguyên Lạc Nhật tiến tổ nên buổi tối không ai ở cùng nó? Hay là lúc Hoàn Tử Hư thuê một ngôi nhà rồi sống bên ngoài, ban đêm trong phòng làm việc bắt đầu trở nên trống rỗng? Hay là do buổi tối không có cách nào để chuồn ra ngoài chơi với Quân Quân, không thể phát tiết tinh lực tràn đầy trong cơ thể?
Giám đốc Hus không biết nguyên nhân là gì, nó chỉ biết, khi phòng làm việc không có một bóng người, nó sẽ khiến cho phòng tập nhảy gọn gàng trở nên lộn xộn, khiến cho căn phòng không còn trống trải như trước. Nó cuộn tròn cơ thể nằm ở trước cửa, lẳng lặng chờ đợi có người tới phòng làm việc vào ngày hôm sau.
Nếu Úc Hoa tới trước, nhìn thấy sàn nhà lộn xộn thì sẽ đem nó nhốt vào trong lồng sắt, một miếng đồ ăn vặt cho chó thơm ngào ngạt để ngoài lồng, khiến nó thấy mà ăn không được, khó chịu cả ngày.
Nếu Chân Lê tới trước, sẽ sờ sờ đầu của nó, nhanh chóng dọn dẹp phòng ốc, kẻo cho Úc Hoa tới rồi dạy dỗ nó một trận.
Nếu Liên Vũ Phàm tới trước, hắn sẽ oán giận nói có phải ngày hôm qua không có ai dắt chó đi dạo hay không, khiến cho tinh lực của con chó không được phát tiết, lăn lộn đồ vật trong phòng làm việc.
Nếu Hoàn Tử Hư tới trước, hắn sẽ vỗ vỗ trán giám đốc Hus, lẩm bẩm: "Con Husky này thật là thuần chủng, chờ sau khi trưởng thành bán nó để nhân giống không biết có thể thu hồi lại tổn thất hay không."
Khi có ai đó bước vào nhìn thấy giám đốc Hus đang gây nghiệp, giám đốc Hus sẽ cụp đuôi rồi trốn ở góc phòng, khiêm tốn tiếp thu giáo dục rồi tái phạm vào lần sau.
Nó cũng không muốn làm như vậy, thực ra nó cũng không có nhiều tinh lực để phát tiết như thế, Quân Quân vẫn luôn nghỉ hè, mỗi ngày đều sẽ dẫn nó đi chơi rất lâu.
Nó chỉ là...... Cô đơn, nó muốn dùng những việc này để chứng minh sự tồn tại của nó, thu hút sự chú ý của người khác, để cho bọn họ tới sờ sờ đầu nó, cho dù là đánh nó một cái cũng được.
Chân Lê thường xuyên phát sóng trực tiếp với giám đốc Hus, cũng sẽ cho các fan xem giám đốc Hus phá đồ phá đạc, sau vài lần phát sóng trực tiếp, giám đốc Hus cũng có không ít fans, thường xuyên có người gửi cho nó qua đường bưu điện thức ăn cho chó, kem dinh dưỡng, que đánh răng, tai thỏ, khô bò...... Và nhiều thứ ngon và thú vị khác.
Thời gian đầu giám đốc Hus còn kháng cự, nhưng mà hiện tại nó đã từ bỏ việc chống cự rồi, nó càng ngày càng giống chó.
Có đôi khi giám đốc Hus quên mất chính mình là một sấm quan giả cuồng bom, nó chỉ muốn chạy nhanh một cách vui vẻ.
"Ảu ảu ảu ảu ~" giám đốc Hus buồn bực gào thấp một tiếng, Úc Hoa đi mà không dẫn nó theo, nó làm sao để tìm được Quân Quân đây.
Lúc nó đang không vui, một tòa nhà bên ngoài đã nổ tung.
Giám đốc Hus nhảy lên trên cửa sổ rồi đứng lên, nhìn thấy cách đó khoảng 3km có một tòa nhà đang xây dựng bị sập, ngày hôm qua nó mơ hồ nghe thấy Hoàn Tử Hư nhắc đến tòa nhà này, lúc đó Hoàn Tử Hư đứng bên cửa sổ híp mắt nhìn tòa nhà đó, gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.
Tòa nhà nổ tung, bên ngoài có sấm chớp, giám đốc Hus rất sợ trời mưa và tiếng sấm sét. Cho đến bây giờ nó vẫn còn nhớ rõ cái đêm mình biến thành Husky, trời mưa to tầm tã, sấp chớp nổ vang trời, Úc Hoa dầm mưa, mang theo nó đi trong mưa rất lâu rồi sau đó ném nó trong một góc của phòng làm việc, tối tăm lạnh lẽo và sợ hãi.
Nghe thấy tiếng sấm, giám đốc Hus nằm sấp xuống dưới, dùng móng vuốt che đôi tai lại, thân thể run bần bật.
Đột nhiên từ đáy lòng nó dâng lên một cảm giác rất vi diệu, rất khó chịu, rất thống khổ, rất sợ hãi, như thể mất đi một người quan trọng nào đó.
Không biết đây là giác quan thứ sáu của sấm quan giả hay là trực giác hoang dã của một loài chó, trong đầu giám đốc Hus hiện lên hình ảnh của Quân Quân.
Đúng vậy, đã sắp đến giờ nó đi chơi với Quân Quân rồi, mặc dù trời mưa, chỉ cần không phải quá lớn, Quân Quân cũng sẽ bung dù hoặc là mặc áo mưa đi ủng rồi cùng với nó ở bên ngoài chơi một hồi.
Quân Quân có thể đang chờ nó trong mưa hay không? Giám đốc Hus gấp đến độ xoay vòng vòng trong phòng làm việc, sự nôn nóng của nó khiến nó không khỏi yên tâm được.
Nó đi đến trước cửa, dùng hàm răng cắn tay nắm cửa, kéo xuống dưới một cái, cửa mở ra, không bị khóa trái!
Giám đốc Hus nhanh chóng chạy xuống lầu, phòng làm việc ở tầng 20, nhưng không sao hết, nó có thể lực tốt, đủ sức chạy.
Husky té ngã lộn nhào chạy đến lầu một, không màng đến nhân viên bảo vệ ở tầng dưới, lao ra khỏi tòa nhà văn phòng, bốn chân cùng sử dụng chạy về phía tiểu khu.
Trái tim đập một cách kịch liệt, từng giọt nước mưa rơi trên người giám đốc Hus, "Tí tách" "Tí tách" "Tí tách".
Nó chạy đến tiểu khu, nhìn thấy Quân Quân, chân Quân Quân đang đạp xe thăng bằng, trên tay cầm chiếc ô che, ngó đông ngó tây như đang chờ gì đó.
Là đang đợi nó! Giám đốc Hus tiến về hướng Quân Quân, nó chạy và chạy, nó giống như chạy cả thế kỷ nhưng vẫn không tới được chỗ trước mặt Quân Quân. Những giọt nước mưa xung quanh càng lúc càng chậm, đã từng là mưa như trút nước, bây giờ mất vài giây mới có thể rơi xuống một giọt.
Tại sao lại biến thành như thế này? Giám đốc Hus không biết, nhưng nó muốn chạy đến bên cạnh Quân Quân, cùng với Quân Quân chơi trò chó kéo xe thăng bằng, nó muốn lao tới.
Một người đàn ông mặc quần áo màu đen đứng trước cửa tiểu khu, yên lặng nhìn con chó đang chạy về phía cậu bé.
Không chạy nổi đi, người đàn ông áo đen yên lặng suy nghĩ, thời gian đã bị trôi chậm lại vô số lần, khoảng cách một giây này, muốn chạy cũng phải mất một năm.
Khi những giọt mưa rơi xuống với tốc độ micromet/ giờ, người đàn ông đồ đen di chuyển, bước chân của hắn đi về hướng của giám đốc Hus. Toàn bộ thế giới tĩnh lặng, chỉ có hắn là di chuyển.
Giám đốc Hus gấp đến độ lo lắng, nó muốn nói với Quân Quân nhanh chóng về nhà...... Không đúng, không thể về nhà, trong nhà cũng không an toàn, đi tìm Úc Hoa, mang theo Quân Quân đi tìm Úc Hoa!
Nhưng mà nó vẫn không chạy được, mỗi một bước đi đều rất khó khăn, tại sao tốc độ của nó lại chậm như vậy chứ, tại sao nó không có cách nào để đến bên cạnh Quân Quân?
"Áu áu áu áu!" Dưới áp lực của thời gian và sức mạnh, giám đốc Hus đột nhiên phát ra một tiếng tru của Husky, tốc độ lập tức tăng lên vô số lần, ở trong thế giới yên lặng vô hạn này, lao tới dưới chân Quân Quân.
Về phần Lưu Quân Quân, bé vẫn còn giữ biểu tình ngạc nhiên khi nhìn thấy giám đốc Hus lúc nãy, thậm chí lông mi cũng không động đậy một chút.
Thời gian vẫn yên lặng, chỉ có giám đốc Hus là di chuyển trong một thế giới chậm vô hạn.
"Ồ?" Người đàn ông mặc đồ đen nhướn mày, tầm mắt của hắn rơi trên người giám đốc Hus đang di chuyển duy nhất, hắn chậm rãi đi đến trước mắt Husky, nghi hoặc nói, "Ở trong lãnh địa của tôi, thời gian của mọi người đều bị thả chậm lại hàng ngàn lần, tại sao mày lại có thể cử động?"
"Áu!!" giám đốc Hus đang bảo vệ trước người Quân Quân, lông trên lưng dựng đứng lên, bốn trảo chấm đất, nhe răng ra, cảnh giác nhìn người đàn ông mặc đồ đen.
Thoạt nhìn người đàn ông đồ đen trong còn rất trẻ, nhưng dường như trong ánh mắt hằn lê những thăng trầm của tháng năm, hắn khẽ cười nói: "Tôi chỉ là cảm nhận được hơi thở của một người bạn già ở gần đây, nên muốn tới đây xem thử, không ngờ thế nhưng lại có người...... Không, có một con chó có thể hoạt động trong miền thời gian của tôi, chủ nhân của ngươi là ai? Vị "bạo quân" kia sao?"
"Áu áu áu áu!!" Husky lớn tiếng kêu lên khi thấy người đàn ông đồ đen không ngừng tới gần.
Nhưng mà muốn truyền âm thanh thì cũng cần phải có thời gian, giờ phút này tốc độ của dòng chảy thời gian quá chậm nên ngay cả âm thanh cũng không được truyền đi.
Chỉ có âm thanh của người đàn ông đồ đen mới có thể truyền đi bình thường, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi nghe được hai từ "bạo quân" lại không có phải ứng gì, tức là ngươi không biết cái danh hiệu này, sao có thể chứ? Chẳng lẽ mấy năm nay hắn sửa lại tính tình rồi? Nếu mày không biết cái danh hiệu kia của hắn, vậy...... Để tôi nghĩ lại, tên hắn gọi là gì?"
Giám đốc Hus căn bản không hiểu người đàn ông đồ đen đang nói cái gì, nó chỉ biết, nếu như Quân Quân tiếp tục ở trong cái miền thời gian này thì sẽ chết!
Thời gian bị chậm lại, chứng tỏ nhịp tim và tốc độ chảy của máu cũng cực kỳ chậm, nhưng giám đốc Hus vẫn có thể nhìn thấy tòa nhà ở phía nơi xa sụp đổ với tốc độ bình thường, điều này có nghĩa không phải tất cả các khu vực đều bị chậm lại, chỉ có thời gian trong khu vực của bọn họ là bị chậm.
Thời gian bên ngoài đang lưu động nhưng dấu hiệu thể chất của Quân Quân đã chậm lại ở một mức độ nhất địng, hô hấp theo không kịp, khí huyết lưu thông theo không kịp, tim đập theo không kịp, vận chuyển năng lượng theo không kịp, không đầy
một phút nữa thì Quân Quân sẽ chết.
Người đàn ông đồ đen giết người vô tình, ánh mắt hắn đạm mạc, đối đãi với con người như một con kiến, hắn sẽ không động thủ đi dẫm chết con kiến Quân Quân này, nhưng cũng sẽ không bởi vì Quân Quân sắp chết mà xỏa bỏ đi miền thời gian.
"Tôi nhớ rồi, đã lâu lắm rồi tôi không gọi cái tên này, thiếu chút nữa cho rằng hắn tên là "bạo quân"." Người đàn ông đồ đen chậm rãi nói, "Hắn tên Úc Hoa, mày có biết hắn ở chỗ nào không?"
Úc Hoa! Nghe thấy cái tên này, máu huyết toàn thân giám đốc Hus đọng lại, người này là bạn cũ của Úc Hoa, là một người có thực lực ngang ngửa với anh ta, là người nắm giữ quy luật của sức mạnh!
Chạy! Ngoại trừ việc chạy thì nó không thể làm gì khác.
Giám đốc Hus giống như thường lệ mà buộc dây chó vào chiếc xe thăng bằng của Quân Quân, kéo chiếc xe thăng bằng vội chạy, nhưng nó không chạy được, tốc độ dòng chảy của nó chạm như trước, chỉ có lúc nó chạy về phía Quân Quân thì tốc độ trong nháy mắt tăng nhanh, tại sao chứ?
Giám đốc Hus hơi ngẩng đầu, nhìn thấy trên bầu trời xẹt qua một tia chớp, tia chớp phảng phất như một con rắn bạc xẹt qua đám mây đen, lan truyền với tốc độ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Theo đó mà đến, là tiếng sấm.
Vận tốc ánh sáng nhanh hơn vận tốc âm thanh, chỉ khi nhìn thấy tia chớp thì mới có thể nghe được tiếng sấm.
Lúc này, giám đốc Hus mới nghe được tiếng kêu uy hiếp người đàn ông đồ đen của mình, âm thanh dùng thời gian dài như vậy mới có thể truyền đến lỗ tai nó.
Là tốc độ, tốc độ dòng chảy ở khu vực này tuy là chậm đến cực hạn nhưng không bị dừng lại hoàn toàn, cho nên rất lâu sau thì thanh âm mới có thể truyền tới, cho nên vừa rồi nó có thể cử động.
Nó là dùng tốc độ với thời gian siêu việt chạy đến bên cạnh Quân Quân, trong khoảnh khắc đó tại sao nó có thể nhanh như vậy được? Giám đốc Hus không hiểu.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ, nó nhất định có thể dẫn Quân Quân chạy ra khỏi khu vực này, tìm được Úc Hoa.
Suy nghĩ, suy nghĩ nhanh lên, nhanh chóng động não chó này đi. Giám đốc Hus gấp đến độ sắp điên rồi.
"Từ phản ứng cơ thể này của ngươi, là ngươi biết Úc Hoa ở chỗ nào rồi, mang tôi đi tìm hắn." Người đàn ông đồ đen vươn tay về phía giám đốc Hus.
-
Bởi vì trời mưa nên Úc Hoa không đi mua đồ ăn, anh định khi về đến nhà sẽ đi thẳng vào siêu thị dưới tầng ngầm bằng thang máy để mua nguyên liệu nấu ăn, đồ ăn mua ở đó thì mắc hơn ngoài chợ một chút, nhưng mà có thể trực tiếp đi từ gara dưới tầng hầm mà không bị ướt.
Sắp đến giờ tiểu học tan học rồi, hơn nữa vào ngày mưa thì nhiều người lựa chọn lái xe, con đường có chút kẹt xe, dòng xe cộ di chuyển từng chút về phía trước, mỗi khi qua một giao lộ, đều phải chờ ba bốn cái đèn xanh đèn đỏ thì mới có thì chầm chậm chạy qua, Úc Hoa hơn nửa ngày cũng không đi được 100 mét, vẫn còn ở khu vực xung quanh phòng làm việc.
Đột nhiên một tòa nhà cách đó không xa đổ sập, những tài xế đang bị kẹt xe nghe thấy âm thanh thì sôi nổi thò đầu ra nhìn về hướng tòa nhà, thậm chí có người lấy điện thoại ra quay video. Còn có người thì nghĩ là động đất, vội vàng chạy ra khỏi xe, chạy trốn vào một nơi thoáng đãng.
Trong lúc nhất thời tiếng thét chói tai truyền đến hết đợt này đến đợt khác, Úc Hoa ngồi trong xe, nhìn cần gạt nước không ngừng đung đưa, phóng xuất ra năng lượng.
Một làn sóng dò tìm năng lượng có thể so sánh với tốc độ ánh sáng chỉ mất 0.0000001 giây rà quét toàn bộ khu Húc Dương, chỉ trong phút chốc, Úc Hoa đối với tình huống hiện tại đã định liệu trước.
Anh nói với Chân Lê rằng khu Húc Dương có thể ngay lập tức gặp phải một cuộc tấn công quy mô lớn của những kẻ phá hoại, chỉ là anh không ngờ nó lại tới nhanh như vậy, hơn nữa trong số này còn kèm theo một cổ năng lượng xa xăm lại quen thuộc.
Úc Hoa nhắm mắt lại, một vài hình ảnh chiến đấu hiện lên trong đầu thông qua sự dò xét năng lượng vừa rồi.
Nguyên Lạc Nhật một đường lái xe lao nhanh tới những ngọn núi trong công viên giải trí, nhìn thấy Lạc Hoài mang theo sáu thành viên của đội Liên Vũ Phàm đang giao chiến với một kẻ phá hoại có thể kiểm soát trọng lực và đất cát, Lạc Hoài sử dụng các đòn tấn công tinh thần để hỗ trợ, sáu thành viên còn lại lợi dụng sự phóng xuất trí nhớ của Lạc Hoài tấn công một chút rồi chạy đi, tuyệt không ham chiến, thề sẽ giết chết cái kẻ phá hoại này, còn Nguyên Lạc Nhật thì lén lút leo lên drop tower đang rơi xuống, vững vàng nhìn chằm chằm về hướng của kẻ phá hoại.
Tại khu bất động sản mới, Liên Vũ Phàm bảo vệ hai người Hoàn Phong, liều mạng chống lại những đòn tấn công gió lốc của kẻ phá hoại, có thể trốn liền trốn, khu bất động sản đã bị phá hủy không nên hình nên dạng, tất cả các tòa nhà đều bị sụp đổ. Nhưng hoàn cảnh như vậy càng thích hợp cho sự công kích của Liên Vũ Phàm.
Vùng ngoại ô, cục trưởng Tiêu đang chiến đấu ác liệt với một kẻ phá hoại hệ nước, toàn bộ còn đường đều bị chặt đứt, Chân Lê kéo những người bị thương vào boongke*, nỗ lực giảm bớt tổn thất.
*Boongke: Trong quân sự, boongke (xuất phát từ tiếng Đức bunker nhưng được phiên âm từ cách đọc của người Pháp) là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm.Tại công viên trung tâm, Vưu Chính Bình biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng, không gian thứ nhất chứa đựng vũ khí cũng bị vỡ vụn, nhưng không gian thứ hai cất chứa năng lượng của cậu lặng lẽ xuất hiện bên cạnh quan tài băng đã nhốt Sầm Tiêu.
Còn có, tiểu khu bên cạnh...... Nhìn không được! Quy tắc thời gian đã bị vây khốn ở khu vưc đó, Úc Hoa không thể điều tra bên trong đó đã xảy ra thứ gì.
"Làm rất tốt." Úc Hoa nhẹ giọng nói.
Trước mắt anh chỉ mở khóa 15% năng lượng của mình, căn bản không thể cứu nhiều người cùng một lúc, hệ thống đang dùng toàn bộ tính mạng của người dân khu Húc Dương này để ép anh cởi bỏ phong ấn. Cho dù anh không quan tâm đến tính mạng của những người xa lạ này, hệ thống cũng phái đến người bạn cũ của anh, ép anh không thể không mở khóa.
Úc Hoa ngồi trong xe không đi ra ngoài, anh đặt tay ở trước ngực, giống như muốn bóp nát thứ gì đó, dùng sức nắm chặt.
Một cổ năng lượng bàng bạc từ trong cơ thể của Úc Hoa phóng ra, bay lên không trung, bị một cổ sức mạnh thần bí nào đó hấp thu, hệ thống thu hồi được sức mạnh thuộc về nó, mà Úc Hoa cũng đã mở khóa được 50%.
"50%, đối phó ngươi như vậy là đủ rồi." Úc Hoa nhìn về phương hướng tiểu khu cách đó không xa.
Một nửa sức mạnh đã được mở khóa, quy luật sức mạnh mà Úc Hoa vẫn luôn trấn áp giờ phút này thức tỉnh, anh mở tay ra, trên bàn tay xuất hiện một chiếc bút lông.
Úc Hoa cắt lòng bàn tay, bút lông nhúng máu và nhanh chóng viết vài dòng chữ trên không trung ——
Quy tắc một, tất cả những "Người dân" không có ác cảm với "Bạo quân" sẽ không bị tổn hại trong trận chiến lần này.
Quy tắc hai, tất cả những "Chiến sĩ" trung thành với "Bạo quân" sẽ cầm lấy vũ khí dưới sự kiểm soát của quân vương.
Quy tắc ba, quân uy không thể nhìn thẳng, tất cả "Người dân" khi nhìn thấy "Bạo quân" đều sẽ cúi đầu, không thể thấy rõ chân dung của quân vương.
Người đàn ông đồ đen nhẹ giọng nói: "Hắn là người bạn của tôi – người cùng nhau vượt qua hàng trăm cấp độ, hắn tên là Úc Hoa, Căn Nguyên Năng Lực là "bạo quân", Đạo Cụ Khởi Đầu là "người viết quy tắc", ở trước mặt hắn, tất cả quy tắc sức mạnh đều phải cúi đầu, mọi người cần phải hành động theo quy tắc của của hắn ta, hắn là "người thống trị tuyệt đối", sẽ ban thưởng "sinh khí" cho những người phục tùng hắn, sẽ mang đến "cái chết" cho những ai không tuân theo hắn.
"Hắn là người tùy tâm sở dục*, là một kẻ điên không hơn không kém."
*Tùy tâm sở dục: Muốn cái gì là làm cái đó.