Edit: Cá Mặn
Beta: Tam
Hai người ăn ở một nhà hàng, đồ ăn cũng khá ổn nhưng đối với người có kinh tế hạn hẹp như bọn họ thì giá cả cũng không thể nói là thấp.
Trong bữa cơm hai người hầu như không nói gì hết, đều yên lặng dùng bữa.
Các bàn khác náo nhiệt vô cùng, chỉ mỗi bàn này như hầm băng vậy. Phục vụ đưa đồ ăn tới cũng không dám nói chuyện, lễ phép nói, “Đồ ăn đến ạ”, “Đồ ăn đã đủ ạ” xong thì vội vã đi.
Cuộc đời này đây là lần đầu tiên ăn một bữa cơm chia tay mà cảm giác kỳ lạ thế này, cũng đủ để cậu nhớ cả đời. Trương Chiêu Ngưng nghĩ.
Thứ sáu, Chu Khởi Thanh tới giúp dọn đồ chuyển nhà.
Trình Vân Lãng còn không ra khỏi phòng, không biết cậu ta làm gì trong phòng nữa.
“Có còn quên gì không?” Chu Khởi Thanh nhìn một vòng xung quanh.
“Không, đủ cả rồi.”
Trương Chiêu Ngưng không có bao nhiêu đồ, chỉ có mỹ phẩm dưỡng da và quần áo là chính, mấy thứ khác toàn bị lược bớt nên chuyển một chuyến là xong rồi.
“Chào bạn cùng phòng của cậu một tiếng rồi đi?” Chu Khởi Thanh chỉ về hướng phònng Trình Vân Lãng, hỏi.
“Không cần, đã ăn chia tay rồi, đi thôi.”
Hai người xách hành lý xuống lầu.
Đến dưới lầu, Trương Chiêu Ngưng nhịn không được quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy lít nha lít nhít toàn là cửa sổ thủy tinh.
Mà ở nơi cậu không nhìn tới, Trình Vân Lãng đang đứng ở cửa sổ nhìn theo.
Mãi cho đến khi cậu lên xe, mãi cho đến khi chiếc xe khuất bóng thì Trình Vân Lãng mới rời khỏi cửa sổ. truyện xuyên nhanh
Nhà mới đúng như Chu Khởi Thanh nói, có hai cô gái ưa sạch sẽ đang sống chung.
Hai người họ không có chứng ưa sạch sẽ nặng như Trình Vân Lãng, sẽ không bới lông tìm vết làm phiền cậu. Bọn họ nhiệt tình, lễ phép, không tính toán chi li như Trình Vân Lãng. Bọn họ có mỹ phẩm dưỡng da riêng, còn có thể chia sẻ kinh nghiệm dưỡng da với cậu, không lén dùng mỹ phẩm dưỡng da của cậu như Trình Vân Lãng. Bọn họ ít khi xích mích hay khó chịu với cậu, rất biết hiểu cho nhau … Hai người rất tốt, tốt tới mức cậu hơi thấy hoài niệm cuộc sống náo loạn, mỗi ngày đều đấu võ mồm trước kia.
“Cuồng M!” Trương Chiêu Ngưng gõ mạnh vào trán mình một cái.
Lại nói, hôm nay là ngày thứ mười ba cậu và Trình Vân Lãng tách ra ở.
Hừ! Là ngày thứ mười ba sau khi chuyển nhà! Cậu tự sửa lời mình.
Nghĩ tới hắn làm gì? Hắn còn không thú vị bằng weibo nữa.
Nhấp chuột để làm mới trang web, trên trang đầu hiện lên một bài viết, ai đó đăng bài lên Rainbow Bot.
Tiêu đề như này: ‘Nỗi buồn khi yêu một trai thẳng [tan nát cõi lòng]’.
Thật là khổ mà, yêu phải trai thẳng.
Cậu cũng từng chịu nỗi buồn này.
Là người cùng hoàn cảnh đây mà.
Mở ra xem, nội dung viết:
“Xin chào, tôi có thể nói vài lời không?”
“Tiêu đề cứ để là nỗi buồn khi yêu một trai thẳng đi.”
“Tôi thích bạn cùng phòng của mình. Chúng tôi biết nhau trên mạng, lúc gặp mặt thì cậu ấy đang tìm phòng ở. Cậu ấy rất sạch sẽ, rất đẹp, tính cách cũng tốt, đương nhiên là tôi bị vẻ ngoài của cậu ấy hấp dẫn. Vì bạn cùng phòng trước cũng chuyển đi rồi nên tôi nói với cậu ấy, nếu không thì trọ cùng nhà với tôi đi. Sau khi xem phòng cậu ấy thấy cũng được, vậy là chúng tôi bắt đầu sống chung. Lúc vừa mới bắt đầu, cả hai đều rất khách sáo với đối phương, nhưng tôi không thích như thế. Bởi vì rung động nên thỉnh thoảng không nhịn được mà làm một vài chuyện thiếu suy nghĩ. Sẽ không nhịn được việc bắt nạt cậu ấy, giống như mấy nhóc tiểu học kéo bím tóc bé gái mình thích vậy, cũng cảm thấy tự ghét mình nhưng lại không thể kiềm chế được. Nếu đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy lại tỏ ra khách sáo rồi né tránh. Lần đầu tiên bắt nạt cậu ấy, cậu ấy rất tức giận, đấu võ mồm với tôi. Đương nhiên là tôi thấy rất vui vì cuối cùng cũng tìm được cách phá vỡ lớp mặt nạ khách sáo của cậu ấy. Sau đó thì không kìm được nữa, cứ bắt nạt cậu ấy, cứ muốn cậu ấy giận mình, hơi biến thái nhờ?”
“Ở chung mấy tháng, càng ngày tôi càng muốn tới gần cậu ấy. Nhưng không biết tính hướng của cậu ấy như thế nào, không thể tùy tiện hỏi cậu ấy được, tôi sợ sẽ làm cậu ấy sợ hãi. Mãi đến khi tận mắt thấy cậu ấy xem AV thì mới xác định được tính