Edit: Văn
Beta: Tam
“Tôi đi lấy USB.” Trình Vân Lãng nói.
Trương Chiêu Ngưng vung tay, “Đi đi, đi đi.” Keo kiệt!
“Này.” Trình Vân Lãng trở lại đặt USB trước mặt cậu.
“Bộ này tôi xem rồi, không có cốt truyện gì, dở lắm.” Trình Vân Lãng chỉ màn hình nói với Trương Chiêu Ngưng.
Tay cầm USB của Trương Chiêu Ngưng khựng lại, cậu trợn tròn mắt, nói chuyện* không KY sống không nổi hay gì?
*Gốc là 杠精: Từ lóng chỉ những người hay chê bai, bắt bẻ sở thích của người khác để thể hiện.
“Tôi thấy hay.”
Giọng điệu Trương Chiêu Ngưng khó chịu, ý trong lời quá rõ ràng.
Trình Vân Lãng lại không nhận ra được, nhấn mạnh: “Tôi nói cậu nghe, dở lắm, thật.”
Trương Chiêu Ngưng: “Tôi thích xem cái cậu cảm thấy dở đó, được không?”
Trình Vân Lãng rụt tay về, sờ sống mũi không nói nữa, yên lặng chờ Trương Chiêu Ngưng chép phim cho mình.
“Phải rồi, còn chuyện này nữa.”
“Nói đi.” Trương Chiêu Ngưng mở file phim cop hết sang USB cho Trình Vân Lãng.
“Cậu có thể tưới nước cho tôi cái được không?” Trình Vân Lãng nói xong thì lấy điện thoại ra.
Ha hả ha hả, mọi người ra đây mà xem có một tên không biết xấu hổ này.
Trương Chiêu Ngưng dựa vào con gấu bông to trên giường, duỗi thẳng hai chân, ‘hừ’ một tiếng, tức đến nỗi bật cười, nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao cậu không tưới nước cho tôi?”
Trình Vân Lãng suy nghĩ một lúc, “Hồi trước tôi tưởng tưới nước cho người khác sẽ trừ tiền của mình, hôm nay mới biết không phải.”
Trương Chiêu Ngưng cạn lời. Dựa theo cách nghĩ của cậu thì lúc trước tôi tưới nước cho cậu hai lần là tự nhận nguy cơ bị trừ tiền chứ gì? Mẹ nó, cậu còn không thấy tôi nhân nghĩa biết bao nhiêu hả? Há, tôi tưới cho cậu thì được mà cậu tưới trả cho tôi thì không chứ gì? Biết làm người ghê á, hào phóng ghê á, không hề ích kỷ một chút nào luôn á.
“Không tưới.”
“Tại sao? Cậu cũng nhặt được vàng mà, tiện tay thì …”
Đấy đấy đấy, lại đến rồi đấy, cảnh sát đạo đức hình người. Sao cậu không làm? Sao cậu không tiện tay giúp tôi? Tôi khinh này, cút hộ cái. Tôi còn lười nhắc đến chuyện cậu trộm thức ăn gia súc với năng lượng của tôi đấy, cậu ngon thì đưa mặt đây tôi vả cho tỉnh!
“Phiền lắm. Không tưới.” Trương Chiêu Ngưng ngắt lời hắn.
Trình Vân Lãng sờ sống mũi theo quán tính để che giấu lúng túng khi bị từ chối, lẳng lặng thu điện thoại về.
“Ầu.”
Trình Vân Lãng đứng, Trương Chiêu Ngưng ngồi, hai người im lặng.
Hai người biết nhau trên Weibo qua một đợt ghép đơn đặt hàng.
Lúc đó đang khuyến mãi lớn, cả hai người đều mua chăn, Trương Chiêu Ngưng phụ trách nhận hàng, còn thêm ba người nữa, một trong đó là Trình Vân Lãng gà mẹ này.
Khi đặt hàng trên Taobao, Trình Vân Lãng thấy Trương Chiêu Ngưng ở cùng một thành phố với mình, hắn nói: “Chờ đến tôi thì tôi tự đi lấy, không cần gửi bưu điện đâu.” Nhìn xem, tiết kiệm được một mớ tiền.
Đến lúc nhận hàng, Trương Chiêu Ngưng gửi tin nhắn trên Taobao cho hắn. Trình Vân Lãng nói chủ nhật đến lấy.
Ngày hắn đến, Trương Chiêu Ngưng đang xem lướt mấy cái quảng