Edit: Chi
Beta: Tam
Trải qua trận chiến này, Trương Chiêu Ngưng hoàn toàn nhận rõ bộ mặt thật của Trình Vân Lãng, hắn là một kẻ lừa đảo keo kiệt máu lạnh bất khả chiến bại, không biết xấu hổ, đồng thời là một người chơi game trên Taobao đẳng cấp.
Có một câu nói cậu muốn cho tất cả khán giả đang xem tiểu thuyết —— nhà ai keo kiệt nhất? Đệ nhất Trung Quốc Trình Vân Lãng.
Mấy ngày sau đó, sắc mặt Trương Chiêu Ngưng có thể xem là xấu.
Không gặp Trình Vân Lãng thì tốt, chỉ cần vừa ra khỏi phòng mà đụng phải hắn thì cậu chỉ hận không thể móc cặp mắt đen láy mỗi ngày đều nhìn cậu kia xuống. Còn tặng kèm một phần người khác muốn cũng không chiếm được, chỉ Trình Vân Lãng chuyên được hưởng —— một tiếng ‘hừ’ cao cấp xuất phát từ tận đáy lòng của Trương Chiêu Ngưng.
Trong tình huống bối rối như thế, Trình Vân Lãng thường cười ‘hề hề’, lấy nhu thắng cương, một nụ cười thật thà luôn hiện trên mặt khiến Trương Chiêu Ngưng tức giận đến nỗi suýt chút nữa đã không nhịn được đi lấy kim đâm cho hắn một trận như Dung ma ma ấy.
“Này nhé, tức chết người đấy, cậu không biết đâu, cái tên cùng phòng với tôi …” Trương Chiêu Ngưng uống một hớp rượu trái cây, “Chao ôi ——” trên mặt toàn vẻ ghét bỏ, “Chậc chậc chậc …” Cậu lắc đầu liên tục.
Ngày hôm nay là thứ bảy, là ngày Trương Chiêu Ngưng đi chơi như thường lệ.
Ngồi đối diện với cậu, người đang uống từng ngụm rượu là cô bạn thân Chu Khởi Thanh.
“Lại làm sao?” Chu Khởi Thanh hỏi.
“Một lời khó nói hết.”
“Lại bẫy cậu hả?”
“Không chỉ là bẫy tôi đâu.”
“Còn làm được gì nữa à?”
“Cậu ta, một tên đẹp trai hơn bình thường chút xíu mà thôi. Rõ ràng là tôi đã sắp không đội trời chung với cậu ta rồi mà cậu ta còn không thấy ngại cười với tôi. Cậu ta tưởng mình đẹp trai, cười một cái thì tôi sẽ bỏ qua hả? Thấy được không?” Trương Chiêu Ngưng dùng sức vỗ bàn một cái, “Cậu thấy được không? Cậu ta tưởng là cậu ta đẹp trai rồi cười một cái thì tôi sẽ tha thứ cho cậu ta hả?”
“Cậu có tha không?” Chu Khởi Thanh cắn miệng ly, cười hỏi.
“Tôi là loại người không biết gì khác ngoài nhìn mặt thôi sao?”
“Hả?” Chu Khởi Thanh hơi nhướng mày, nghi ngờ vô cùng hỏi.
“Nhầm, tôi là người chỉ biết nhìn mặt thôi hả?”
“Chắc vậy.” Chu Khởi Thanh gật đầu.
“Tôi đã nói với cậu rằng nếu tôi là một kẻ chỉ nhìn mặt thì tôi đã tha thứ cho cậu ta từ lâu rồi, sao lại để tới giờ mà cậu ta vẫn còn ở trong lãnh cung của tôi chứ?”
“Có thể là vì tình yêu.”
“Không phải. Bởi vì tôi có nguyên tắc.”
“Nguyên tắc? Cậu ta chưa đủ đẹp trai à?”
“Không, bởi vì tôi sẽ tổng hợp khuôn mặt và thương tích cậu ta gây ra cho tôi rồi mới chấm điểm.”
“Là sao?”
“Vế trước là tử số, vế sau là mẫu số. Nếu như điểm lớn hơn 1, được, chúng ta có thể nghĩ một chút đến việc fall in love. Nếu như nhỏ hơn 1, được, tôi muốn trước khi say goodbye với cậu thì put back những tổn thương mà cậu đã gây ra cho tôi. Nó easy như thế đấy. Đấy là principle của tôi.”
“…”
“Mà vị bạn cùng phòng của tôi, vừa đúng 0. 99.”
“Tại sao? Lần trước tôi giúp cậu dọn nhà có gặp cậu ta, tôi nhớ cậu ta cũng rất tuấn tú.”
“Tuy rằng phần tử số lớn, nhưng phần mẫu số cũng không nhỏ.”
“…”
“Cho nên mới nói tôi cũng không phải người chỉ nhìn mặt thôi.”
“… Cậu đúng là có nguyên tắc mười năm như một mà …”
“Cứ cho là vậy đi.”
Nhìn cậu muốn oanh liệt mà uống một hơi cạn sạch, Chu Khởi Thanh bỗng cầm ly rượu, “Đừng uống nữa ông nội của tôi ơi, tửu lượng cậu như nào mà cậu cũng không tự biết à?”
“Rượu trái cây thôi mà, không say được.”
“Rượu trái cây cũng là rượu.” Chu Khởi Thanh nắm ly rượu không chịu buông tay, giằng co với cậu, “Cậu mà ngủ mất là tôi không đỡ được đâu.”
Cậu cúi đầu thở dài một hơi, lúc ngẩng đầu lên đã là biểu cảm bị thương sắp chết đến nơi, “Tiểu Chu, cậu để tôi uống cạn chén ‘canh Vong Tình’ này đi, e rằng … e rằng chỉ có uống nó thì tôi mới có thể quên được hắn.” Vừa dứt lời, chân mày nhíu chặt, điềm đạm đáng yêu.
Cho dù biết là giả bộ thì Chu Khởi Thanh cũng không chịu nổi bộ dạng đau đớn vì tình đáng thương của cậu, cô nàng bất đắc dĩ buông tay, nói: “Ài, tùy cậu tùy cậu tùy cậu, uống uống uống, không về được thì cậu ngủ ngoài đường.”
Cô nàng vừa buông tay thì sắc mặt Trương Chiêu Ngưng bỗng thay đổi, cắn răng nghiến lợi: “Quên cái tên keo kiệt mỗi ngày đều lừa tôi đấy.”
Sau đó rót đầy một ly, căm phẫn sục sôi uống một hơi cạn sạch.
“Xử xong ly rượu này, để cậu ta làm con cún của tôi!” Ly rượu bị đặt trên bàn, phát ra tiếng vang dội.”
“Nhẹ thôi, ai da, ông nội ơi cậu từ từ thôi.” Chu Khởi Thanh đau lòng sờ cái ly, “Hỏng phải bồi thường đó.”
Trương Chiêu Ngưng cầm chai rượu rót đầy một ly.
Ngay lúc cậu định nói tiếp, Chu Khởi Thanh bỗng nhiên nhận ra điều quan trọng trong câu nói vừa rồi của cậu, “Làm cún của cậu? Ý là sao? Cậu muốn …”
“Đúng vậy, làm con cún theo đuôi tôi*! Hận cậu ta thì dụ dỗ cậu ta rồi sau đó bỏ rơi cậu ta!”
*Thiểm cẩu (舔狗): Từ để chỉ một người yêu đơn phương người khác, bất chấp tất cả để theo đuổi người nọ, thậm chí có thể vứt bỏ cả thể diện, tôn nghiêm.
Chu Khởi Thanh che miệng ngạc nhiên, “Chẳng lẽ cậu … Muốn lấy thân báo đáp?”
“Cậu ta xứng sao? Một tên lừa đảo như cậu ta xứng có vợ sao? Cậu ta không xứng! Tôi chỉ muốn trả thù!” Trương Chiêu Ngưng tức giận, nói tới nỗi nước bọt bay tung tóe.
“Cậu trả thù cậu ta thế nào được? Cậu lùn hơn cậu ta cả một cái đầu đấy, tôi thấy hai người làm người yêu thì vừa hợp. Làm kẻ thù, tôi sợ cậu đánh không lại cậu ta, cậu ta cao to thế cơ mà.”
“Cậu là bạn ai thế hả? Sao lại nghiêng sang bên đấy