Edit: Nghi
Beta: Tam
Cả ngày Trình Vân Lãng đều không cười, cũng không nói chuyện gì cả.
Bình thường vừa gà mẹ vừa nói nhiều, giờ tự nhiên yên lặng, Trương Chiêu Ngưng còn thấy hơi không quen.
Thật ra thì Trương Chiêu Ngưng cũng có vài chuyện muốn hỏi hắn.
Hai người dùng chung một cái tài khoản đọc truyện, tuy là acc của cậu nhưng mà vẫn toàn là Trình Vân Lãng dùng. Gần đây cậu bận rộn công việc, mấy tháng rồi chưa có đọc truyện gì.
Hôm qua cậu vừa lên xem thử thì thấy toàn đặt trước mấy thể loại cậu thường thích xem, toàn đam thôi!
Ngọt này mặn này, gì cũng có cả, đắng cay ngọt bùi đủ mọi thể loại. Cậu không đoán được tính hướng của Trình Vân Lãng, cái định luật hủ đến tận cùng tự nhiên cong gì đấy cũng chưa chắc đúng, nên cậu rất muốn hỏi xem Trình Vân Lãng là gì.
Nếu là 1 thì bọn họ có thể thử tiến tới cái. Nếu là 0 thì không cần phải nói rồi. Rất nhiều lúc Trình Vân Lãng đều ràng buộc cậu, cái này không được cái kia không được. Trương Chiêu Ngưng toàn cảm thấy bọn họ như chị em tương tàn ấy, cậu phê bình tôi, tôi chỉ trích cậu, cậu một đao tôi một kiếm.
Cho nên trong lòng cậu vẫn nghiêng về suy đoán sau hơn.
Ban ngày hai người vẫn ngồi cùng giật voucher, mà Trình Vân Lãng rõ ràng là mất hứng rồi, chỉ giải quyết chuyện chung thôi.
Trong lòng Trương Chiêu Ngưng như bị mèo cào ấy, mấy lần muốn nói lại thôi.
Cậu ngồi xổm trên ghế như con khỉ, ôm tay.
Mở miệng: “Ài …”
Ổn không ta? Không thì bỏ đi?
Ngậm miệng.
Nhưng mà nhịn không nổi, tiến một bước là cuộc đời nở hoa, lùi một bước là cô đơn tới già.
Làm sao bây giờ?
Cậu mở miệng lần hai: “Trình Vân Lãng …”
“Sao thế?” Trình Vân Lãng không nhìn cậu mà nhìn vào màn hình của mình.
Thôi quên đi, thôi quên đi, chuyện riêng của người ta. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.
“Cậu ăn kem hay gì không? Hai ngày nay nóng quá.”
“Không.”
Không ăn, không ăn thì cậu gọi đồ ăn một mình. Cậu đang nghĩ dù sao Trình Vân Lãng cũng cho cậu phiếu giảm giá cả năm của TT, ân tình quá lớn. Mà cậu lại không thích mời cơm cho lắm, người thích ăn thì đương nhiên sẽ không khách khí, mà không thích thì cậu có miễn cưỡng cũng không hay.
“Thôi được.”. ngôn tình hài
Trương Chiêu Ngưng sợ nóng nên đặt đồ uống lạnh xong thì ngồi trên ghế bắt đầu vừa uống điên cuồng vừa canh trang web ‘Vạn khoán cùng phát*’.
*Chỗ để giật voucher của mọi cửa hàng ấy.
Trình Vân Lãng thấy cậu chưa tới năm phút đã ăn hết hai hộp, không nhịn được nói: “Tuy cậu dùng tiền của cậu ăn trong phòng của cậu, tôi không có tư cách xen vào, nhưng tôi vẫn phải nói, ăn nhiều quá thả khí thối lắm, tôi không chịu được đâu đấy.”
Trương Chiêu Ngưng đang nhai đã thì lập tức ngưng bặt, à thì … cái này thì cậu có kiểm soát được đâu? Sao mà kiểm soát được? Lọc rồi thả hả?
“Tôi ăn chậm lại, không đau bụng đâu.”
Trình Vân Lãng không nói nữa.
Hai người đều yên lặng tự lướt điện thoại mình, trong không gian chỉ còn lại tiếng Trương Chiêu Ngưng nhai đá.
Một lúc sau, Trình Vân Lãng hỏi: “Có giật được voucher nước tẩy rửa không?”
Trương Chiêu Ngưng lướt điện thoại nhìn một loạt hơn trăm loại voucher, “Không có.”
“Vậy ngồi canh.”
“Ok.”
Lúc chăm chú ngồi canh mấy cái voucher cho đồ tẩy rửa trong nhà thì Trương Chiêu Ngưng đúng như Trình Vân Lãng đã liệu, đau bụng.
Cả một buổi chiều cậu vào nhà vệ sinh sáu lần, hận không thể ở lại trong đấy luôn.
Cậu ngồi trước cửa nhà vệ sinh, Trình Vân Lãng quẹt dép lê đi ra khoanh tay đứng trước mặt cậu, hỏi: “Còn ăn nữa không?”
Trương Chiêu Ngưng chậm rãi lắc đầu: “Không …” Vừa dứt lời thì vọt vào nhà vệ sinh giải quyết.
Cậu ôm tay ngồi trên bồn cầu.
Trình Vân Lãng bên ngoài gõ cửa: “Sao rồi? Uống thuốc không?”
Cậu không còn sức để trả lời.
“Tối nay còn có nhiệm vụ đấy.”
Mịa nó, vô tình vô nghĩa, lạnh nhạt vô tâm!
Cuối cùng, Trương Chiêu Ngưng gần như bò trên đất để đi ra, không đứng nổi, hết sức rồi.
Trình Vân Lãng nhìn bộ dạng mềm oặt của cậu, hắn dựa người lên khung cửa, không đành lòng nói: “Không nghe người già nói, chịu thiệt ngay trước mắt.” Vừa dứt lời thì nhận mệnh đi ra tìm đồ.
“Thuốc thường dùng trong nhà hết rồi à?” Hắn hỏi.
Trương Chiêu Ngưng không có sức mở miệng, chỉ có thể lắc đầu.
Trình Vân Lãng quay lại liếc cậu một cái, quyết đoán thay giày chuẩn bị ra ngoài.
“Cậu đi đâu đấy?” Trương Chiêu Ngưng dùng hết sức bình sinh nói.
“Mua thuốc.”
“Không được.”
“Làm sao?” Trình Vân Lãng đã ra đến cửa.
“Phải canh voucher mà.”
“…”
Trình Vân Lãng không thèm để ý tới cậu, đi thẳng ra ngoài.
Lúc về nhìn cửa nhà vệ sinh, Trương Chiêu Ngưng không có ở đó.
Hắn thả bọc thuốc vừa mua rồi đi tìm người, hay có chuyện gì rồi?
“Sao cậu lại ngồi đấy?”
Trương Chiêu Ngưng đang