[1] Huyết Liên: Hoa sen máuHạ tiên sinh chỉ vào Tạ Bán Quỷ cười ha hả nói: "Nhìn xem, tiểu quỷ này còn thông minh hơn ngươi.”Hạ tiên sinh nói: "Đúng vậy, bắt đầu từ Cao gia thôn, mỗi một bước của cậu đều nằm trong tính toán của ta.
Lão phu biết người của Bí nha sớm muộn gì cũng sẽ tra được Cao gia thôn, cho nên vẫn chờ ở đó.
Tất cả những gì ta phải làm là cung cấp cho cậu một mạch suy nghĩ để đưa câu đến thành lao ngục.
Thật sự không ngờ rằng cậu lại cho ta một kinh hỉ lớn như vậy, còn dẫn tới ba nghìn Kiêu Kỵ Vệ.
Không tệ, không tệ.
Có ba nghìn tính mạng này, ta cũng không cần chờ những người khác đến nữa.”Hạ tiên sinh đùa giỡn nhìn Tạ Bán Quỷ, đáng tiếc lão ta cũng không nhìn thấy trên mặt Tạ Bán Quỷ xuất hiện tia hối hận, kinh hoảng, hay là tuyệt vọng.Tạ Bán Quỷ lạnh nhạt nói: "Lão cứ như vậy mà khẳng định thi quỷ trong thành lao ngục, có thể lưu lại ba ngàn Kiêu Kỵ Vệ.”"Hoàn toàn có thể." Lần này người mở miệng đổi thành Cao Vĩnh Thái.Từ trong ống tay áo của Cao Vĩnh Thái nhẹ nhàng bay ra một luồng âm hồn, giống như là con rắn nhỏ quấn quanh ngón tay Cao Vĩnh Thái.
Cao Vĩnh Thái đùa bỡn âm hồn trong tay, cười như có như không nói: "Có Lương Hỉ này, tất cả các ngươi đều nằm trong lòng bàn tay ta, ngươi nói xem ta có thể lưu lại ba ngàn Kiêu Kỵ Vệ hay không?”"Lương tiền bối!" Trong tiếng kinh hô của Mai Tâm Nhi xen lẫn nước mắt không kiềm được: "Buông người ra..."Tạ Bán Quỷ đè lại Mai Tâm Nhi đang kích động: "Biết người biết ta, ngươi quả thật là có phần thắng.”"Há chỉ là phần thắng!" Hạ tiên sinh đắc ý nói: "Máu huyết của ba ngàn người rót vào đại trận trong thành, âm khí từ mọi hướng sẽ tụ về trong thành, uy lực của Hình Đài sẽ được tăng lên gấp bội, ác quỷ xuất thế, sinh linh đồ thán, toàn bộ Liêm Châu đều sẽ biến thành quỷ vực.
Triều đình nhất định sẽ phái đại quân đến dẹp loạn, trong hỗn loạn tất sẽ có thời cơ cho Thánh giáo trỗi dậy.”Tạ Bán Quỷ cười lạnh nói: "Lão cứ như vậy mà khẳng định Cao Vĩnh Thái sẽ bị lão lợi dụng?”"Thu lại những trò vặt vãnh kém cỏi của cậu đi!" Hạ tiên sinh khinh miệt cười nói: "Không có ta, Cao Vĩnh Thái vĩnh viễn đều không ra được thành lao ngục, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một âm hồn không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Dưới sự