Cú kéo này khiến đầu Lưu Hạo chạm đất, trán đập mạnh vào bậc thềm, máu chảy ồ ạt.
Máu tươi che khuất tầm nhìn, nên anh chỉ có thể quơ quào loạn xạ, chân đá lung tung.Ngay khi bị kéo xuống nước, tầm nhìn của anh cuối cùng cũng đã rõ ràng hẳn.
Khi anh mở mắt ra, rốt cuộc cũng nhìn được thứ ở dưới nước! Đó là Ngô Quỳnh! Không, không đúng...! Đây không phải Ngô Quỳnh! ‘Ngô Quỳnh’ trước mặt nhe răng cười, lột lớp da trên mặt xuống, để lộ diện mạo thật sự của nó! Hoá ra là Mình! Khi nhìn thấy gương mặt thật sự của lệ quỷ, Lưu Hạo hoảng sợ mở to hai mắt...“Hì hì hì hì, mày là người thứ ba.” Đây là câu nói cuối cùng anh nghe được trước khi chết.Mặt hồ yên tĩnh trở lại.Trở lại năm phút trước.
Ở nhà vệ sinh nam tầng chín, Ngô Quỳnh đang ngồi trên bồn cầu, bụng cồn cào âm ĩ.
Đúng lúc này, anh ta chợt nghe thấy bên ngoài có người đi vào.
Người này đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Ngô Quỳnh bỗng lấy làm lạ, trừ mình và Lưu Hạo thì lại có ai vừa lên tầng nữa à? Dựa theo tính cách của Lưu Hạo, bước vào thì chắc chắn sẽ gọi tên anh ta.
Chẳng hiểu tại sao, Ngô Quỳnh đột nhiên căng thẳng.
Nghĩ tới chuyện đám người Lữ Thanh nói khách sạn có ma quỷ, anh ta bèn cấp tốc giải quyết rồi kéo quần lên chuẩn bị đi.Nhưng lúc này, trong đầu anh ta bỗng nhiên hiện ra một đoạn ngắn trong quyển tiểu thuyết kinh dị từng đọc.
Cô gái trốn trong nhà vệ sinh, ngoài cửa là lệ quỷ đang đuổi giết cô ấy.
Hơn mười phút trôi qua, bên ngoài không còn động tĩnh nào, khi cô ấy tưởng đã an toàn rồi thì ngẩng đầu lên mới phát hiện lệ quỷ vẫn luôn nằm trên cửa lẳng lặng nhìn cô ấy từ lâu.Nghĩ vậy, tim của Ngô Quỳnh không khỏi đập nhanh hơn.
Anh ta khó khăn nuốt nước bọt, cảm giác cổ họng nặng trĩu, từ từ ngẩng đầu lên nhìn...!May quá, trên cửa trống trơn.
Anh ta thở phào một hơi, chuẩn bị mở cửa, đảo mắt qua bên chân mới phát hiện có một khuôn mặt tái nhợt nằm dưới sàn của phòng kế bên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta qua khe hở.“Á!” Ngô Quỳnh hét toáng lên, mở cửa chạy thật nhanh.
Lúc này anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này thôi! Thang máy! Phía trước có thang máy!Ở cuối hành lang tăm tối là cửa thang máy đang mở.
Đó là ánh sáng duy nhất giữa bóng tối! Ngô Quỳnh giống như một người chết khát đi trong sa mạc, bỗng nhiên tìm thấy ốc đảo, nhìn thấy hy vọng! Anh ta chạy vào thang máy, điên cuồng ấn đóng cửa! Ngay khi cửa thang máy được đóng lại, trái tim đang đập điên cuồng của anh ta rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút.Thang máy bắt đầu đi xuống...!tám...!bảy...Ngô