Những cái rương đó được nàng đặt ở nơi tư khố.
Nơi đây trước kia vốn chính là nơi để của hồi môn của nương nàng.
Sau đó bởi vì của hồi môn được quyên đi ra ngoài cho nên nơi đó đã sớm trống không.
Hiện tại cuối cùng cũng có thêm một vài rương bỏ vào.
Hà ma ma là một người kín miệng.
Mặc kệ Thẩm Thanh Từ kêu bà làm cái gì, bà đều là gật đầu đáp ứng, đương nhiên cũng là không cần hỏi nguyên do.
Nàng lại lấy ra một nửa ngân lượng, kêu La thị đi tìm đệ đệ của nàng, cũng là cái người đáng tin cậy.
Thẩm Thanh Từ để hắn giúp đỡ nàng đi vơ vét các loại kỳ trân dị vật, đây là nàng vì tỷ tỷ tích góp của hồi môn.
Cũng không thể để đến lúc đó đưa của hồi môn cho tỷ tỷ toàn là vàng thật bạc trắng đi.
Tuy nói vàng bạc thật sự là giá trị, nhưng lúc đó bọn họ sẽ bị người cười, cười bọn họ thô tục, vô tri.
Cho nên từ hiện tại nàng liền bắt đầu tích góp của hồi môn cho tỷ tỷ.
Một tháng tích cóp một kiện.
Tới ngày tỷ tỷ xuất giá, cũng sẽ là có không ít kiện.
Cái gì trang sức châu báu, cái gì kỳ trân dị bảo, dù sao chỉ cần nàng cảm giác thuận mắt, nàng đều sẽ mua trở về.
Chờ sau khi đồ vật được mua về, Thẩm Thanh Từ lại đem tất cả để vào một cái địa phương an toàn.
Toàn bộ nơi đó dùng để đồ vật, đương nhiên nơi đó còn mượn danh nghĩa của tướng quân phủ.
Bên ngoài cũng là nuôi thêm vài con chó đen lớn để giữ nhà, bên trong cũng là có hộ vệ, ngày đêm trông coi.
Hộ vệ đều là người trong tướng quân phủ, là nàng hướng cha mượn người mang tới, tất cả đều là những người đáng tin cậy.
Nhất Phẩm Hương sinh ý càng ngày càng tốt.
Tuy rằng chỉ mở cửa buôn bán trong thời gian nửa ngày.
Chính là chỉ sau thời gian một tháng, cửa hàng cũng là nổi danh khắp kinh thành.
Nhưng bởi vì đột nhiên Nhất Phẩm Hương mở cửa buôn bán, sinh ý lại tốt như vậy cho nên sinh ý của cửa hàng hương liệu phô Hoàng gia cũng bắt đầu xuống dốc không phanh.
Cơ hồ là muốn đi theo con đường mà năm đó cửa hành Thẩm gia từng đi.
Bọn họ lúc trước đem người khác bức tới tuyệt lộ, mà hiện giờ, cũng là đến phiên bọn họ.
“Đại ca, ngươi xem đi.”
Hoàng Danh Dương vội vàng đem một quả hương hoàn từ bình khẩu đổ ra tới.
Trong nháy mắt, hương khí tràn vào trong khoang mũi, cũng là mùi hương tươi mát mỹ vị.
Bọn họ cũng là người làm hương, sao có thể không biết, đây là cực phẩm hương.
Mà loại hương như vậy, Hoàng gia của bọn họ hiện tại vô pháp có thể làm ra được.
Nếu hương này thật sự xuất phát từ Hoàng gia, như vậy, khả năng sẽ trở thành định trấn chi vật của cửa hàng.
Giá trị cũng là liên thành.
Chính là mùi hương như vậy, ở Nhất Phẩm Hương lại chỉ được bán có mười lượng bạc.
Vậy liền không phải nói, nơi đó hương hoàn ngàn lượng một viên là có bao nhiêu thơm.
Mà từ sau khi Nhất Phẩm Hương xuất hiện, sinh ý của cửa hàng bọn họ, càng ngày càng khó làm.
Trừ bỏ những loại hương bình thường, còn có người mua một ít, nhưng những loại hương quý hơn một chút, là đã không có người hỏi thăm.
Hương bán ở Nhất Phẩm Hương chỉ cần mười lượng bạc, nhưng lại có thể so với đỉnh phẩm hương trăm lượng bạc của bọn họ còn muốn tốt hơn.
Chỉ cần không phải là ngốc tử, cái mũi không có vấn đề, thì chắc chắn đều sẽ nghĩ muốn mua hương liệu của Nhất Phẩm Hương.
“Thử làm ra tới, ta liền không tin, chúng ta Hoàng gia còn chế không ra loại mùi hương này.” Hoàng Danh Tông cơ hồ là nghiến răng mà nói.
Này Nhất Phẩm Hương rốt cuộc là từ nơi nào tới? Thế nhưng lại dám đoạt sinh ý của Hoàng gia bọn họ? Chẳng lẽ là Thẩm phủ, không có khả năng.
Thẩm gia chắc chắn không làm được loại hương tốt như thế? Lâu gia? Đúng ! Là Lâu gia! Chỉ là Lâu gia đã sớm không có người, sao có thể có chế hương thuật tuyệt diệu như vậy ra tới.
Còn đáng chết là dám cướp đoạt sinh ý của Hoàng gia hắn.
Chỉ là hắn hình như đã quên mất, sinh ý của Hoàng gia bọn họ, giống như cũng là đi cướp đoạt của người khác.
Mà cái người khác kia, hiện tại liền làm lên cái tên Nhất Phẩm Hương.
Mà Nhất Phẩm Hương chế hương nghệ, bọn họ hổ thẹn không bằng.
Viên hương hoàn này của Nhất Phẩm Hương được mang về Hoàng gia, mười mấy hương sư cơ hồ là ngày đêm không ngừng thử, cũng chế ra không ít hương, chính là cuối cùng lại không có viên nào đạt được đến trình độ như thế.
Hương vị đều là không đúng, đều không phải thanh hương, mà là bỏ thêm quá nhiều đồ vật, cho nên mùi hương cũng không còn thuần túy như vậy.
Cho nên lần nào cũng chế hương thất bại.
Bọn họ thứ nhất không có hương phương, thứ hai, cũng không biết nơi này rốt cuộc bỏ thêm một loại hương dẫn đặc biệt gì, mới có thể làm xuất hiện hương khí nồng đậm như vậy, rồi lại có vị thanh nhã lẫn bên trong.
"Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp đem cái người chế hương kia tìm ra."
Hoàng Danh Tông tức giận