“Ân, ta đã biết,” Thẩm Thanh Dung lau một chút nước mắt trên mặt của chính mình, lại là chỉnh lại một chút y phục trên người.
Sau khi đem những tấm ngân phiếu kia cất tốt, nàng nghĩ có thời gian, liền đưa lại cho hắn đi.
Cho dù như thế nào, nàng cũng không thể cầm bạc của hắn.
Bọn họ còn chưa có thành hôn đâu.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ……”
Nàng đang muốn biệt nữu, Thẩm Thanh Từ liền chạy tới, sau đó lập tức liền nhào tới, lại là lăn đến trên đùi nàng, đem chân nàng thành đầu gối gối lên.
“Ngươi a……”
Thẩm Thanh Dung nhớ tới hôm nay, thật sự đều là làm nàng sợ tới toát một thân mồ hôi lạnh.
“Vạn nhất nếu là phụ thân đánh ngươi làm sao bây giờ? Ngươi không biết phụ thân có bao nhiêu đáng sợ sao?”
Nàng nhớ tới khi còn nhỏ, huynh muội hai người bọn họ mỗi ngày đều là bị phụ thân giáo huấn.
Khi đó hai người mỗi ngày đều là khóc.
Bọn họ đều là bị phụ thân doạ sợ.
Như thế nào A Ngưng lại có lá gan lớn như vậy.
Vậy mà lại dám cùng cha đấu khẩu.
Rốt cuộc lá gan này là từ đâu sinh ra tới.
Nàng hiện tại thế nhưng vẫn còn đang toát một thân mồ hôi lạnh đâu.
“Cha không đánh A Ngưng.”
Thẩm Thanh Từ chính là thập phần rõ ràng, cha nàng liền tính là tức giận, cũng không có khả năng sẽ đánh nàng, kỳ thật chính là muốn dọa dọa nàng mà thôi.
Thẩm Thanh Dung lại là dùng tay chọc vào cái trán của muội muội, “Xem ngươi như vậy, về sau ai còn dám cưới ngươi?”
“Hì hì……”
Thẩm Thanh Từ chỉ là cười, lại là không người nào biết, lúc này trong mắt nàng lại toát ra một loại nhàn nhạt đau thương.
Loại đau thương này cũng không bởi mấy năm thời gian qua mà phai nhạt đi tý nào?
Ai cưới nàng?
Ân, ai cưới nàng?
Ai dám lấy nàng, ai có thể cưới nàng?
Con đường cả đời này nàng phải đi, là con đường không dễ dàng.
Lúc này mới chỉ là bắt đầu, về sau có thể sẽ là một đường gian nan.
Chính là có thể nhìn thấy cha mạnh khoẻ, đại ca cả đời Cẩm Tú tiền đồ, tỷ tỷ có thể gả chồng sinh con.
Như vậy, cả đời này của nàng liền không hối tiếc, cũng không sợ mệt, sợ khổ.
Tới khi trời tối, Tần ma ma vội vàng lấy đồ thêu trong tay Thẩm Thanh Dung ra.
"Cô nương, trời đã tối, người không thể thêu tiếp.
Ngươi quên Lý sư phó đã nói qua sao? Đối với một cái tú nương, đôi mắt là thập phần quan trọng.
Tú nương cũng chính bởi vì hàng ngày đều thêu thùa ở dưới đèn, cho nên đôi mắt bị mù rất nhiều.
Việc thêu đồ vật dưới đèn như này, là sự tình làm mắt bị thương nhiều nhất."
Cho nên Lý Tú Ca dạy khoá đầu tiên cho Thẩm Thanh Dung, chính là phải hảo hảo yêu quý hai mắt của chính mình.
Kỳ thật ngay cả hai mắt của Lý Tú Ca, hiện tại cũng đã không còn tốt lắm.
Nàng đã không còn nhìn thấy rõ được đồ vật ở xa nữa.
Cho nên nàng là nghiêm lệnh Thẩm Thanh Dung không để cho Thẩm Thanh Dung ở dưới đèn thêu thùa.
“Ta cấp quên mất,” Thẩm Thanh Dung ngượng ngùng cười cười, trong lúc nhất thời có chút xuất thần, đến là thật đem thời gian quên mất.
Nàng đem quần áo mình đang làm được một nửa để lên bên trên sụp nhỏ bên cạnh, chuẩn bị để vào lúc ngày mai không có việc gì, lại là tiếp tục làm.
“A Ngưng lại là cao lên, quần áo năm trước sợ là không mặc nổi nữa." Nàng lầm bầm lầu bầu nói, hôm nay mới là phát hiện, quần áo của muội muội ngắn không ít.
Nàng thật đúng là lớn lên mau a.
Lúc mới được ôm trở về mới là bốn tuổi, vậy mà lại giống như là hài tử hai tuổi nhà người ta.
Cũng không quá thích nói chuyện.
Chính là hiện tại, đều sắp thành cô nương bảy tuổi.
Đã sắp thành cái đại cô nương.
"Cô nương nhà chúng ta mới là đại cô nương."
Tần ma ma nhẹ nhàng chải tóc cho Thẩm Thanh Dung.
Nữ tử dùng phương thuốc trong cung dưỡng ra tới, quả thực là không giống người thường.
Mặc kệ là màu da này, vẫn là tóc, cùng với căn cốt, đều là đỉnh tốt.
Nhìn xem tóc của cô nương nhà bà, liền cùng gấm vóc giống nhau, đen nhánh lượng lệ, xúc tua chi gian, cũng đều mềm nhẵn làm người ta sờ lên cũng thấy thoải mái không muốn buông tay.
Thẩm Thanh Dung mặt lại là đỏ đỏ lên.
Ân, nàng cũng là trưởng thành, còn có hai năm nàng liền phải cập kê, đương nhiên cũng liền phải gả chồng.
Mà nhớ tới chính mình phải gả người kia, nàng như thế nào đều là cảm giác, năm vạn lượng ngân phiếu đặt ở giữa ngăn tủ như thế nào đều muốn làm nàng phỏng tay.
“Cô nương, ta đã đem những đồ trang sức đó thu thập hảo, người muốn xem không?”
Tần ma ma chải tóc cho Thẩm Thanh Dung tốt, đây mới là hỏi.
“Không cần, ma ma làm chủ liền tốt.”
Thẩm Thanh Dung duỗi tay vỗ về sợi tóc chính mình.
Kỳ thật nàng đối với trang sức vẫn là không có cảm giác nhiều lắm, chính là Tần ma ma hiện tại lại là tiểu tâm nóng nảy.
Rốt cuộc vài thứ kia quá quý trọng, chính là không thể để loạn.
Tám bộ