Nghê Đông lại là tự tay mang lên cổ tay của Thẩm Thanh Dung một chuỗi vòng tay tinh xảo.
Đây là do vàng ròng làm thành, bên trên có thêm mấy viên đá quý mắt mèo làm thành đoá hoa.
Đến cũng là thập phần tương xứng với quần áo của nàng hôm nay, mang theo cùng càng là tăng thêm sức mạnh.
Một thân này của Thẩm Thanh Dung tuy rằng đơn giản, chính là lại không tiện nghi.
Những tiểu hoa trên đầu đều là thượng phẩm đá quý các màu làm thành, khuyên tai là đông châu cao cấp, từng viên từng viên xếp thành hàng hoàn hảo.
Đặc biệt hai viên đông châu lớn nhất có màu sắc đặc biệt, không phải là màu trắng thông thường, mà là màu thuỷ lam.
“Tỷ tỷ, A Ngưng có thể hay không vẽ lông mày cho tỷ a?"
Thẩm Thanh Từ đứng ở một bên, cười vẻ mặt thiên chân vô tà.
“Hảo a,” Thẩm Thanh vừa ôm muội muội lên, làm nàng ngồi ở trên bàn, mà nàng cũng thò qua mặt của chính mình.
Chính là Nghê Đông đứng ở một bên nghe thấy vậy lại muốn khóc a.
Cô nãi nãi của nàng, đã là lúc nào rồi mà vẫn có thể dung túng tam cô nương như thế.
Nếu là một hồi tam cô nương vẽ rùa đen lên mặt của nàng thì phải làm sao bây giờ.
Như thế còn đi ra cửa như thế nào được a?
Mà Thẩm Thanh Dung chính là cái tỷ tỷ như vậy a.
Muội muội đối với nàng tốt như thế, muội muội bất quá chính là muốn chơi một chút, nàng khiến cho muội muội chơi.
Cùng lắm thì một hồi lau đi liền thành, dù sao hiện tại vẫn còn sớm, không vội.
Thẩm Thanh Từ đem cái hộp nhỏ mà mình vẫn luôn ôm theo mở ra.
Mà lúc cái hộp nhỏ này mở ra, thế nhưng lại có một cổ nhàn nhạn mùi mai hương mát lạnh.
Nàng đầu tiên là lấy ra một hộp hương phấn nho nhỏ.
Sau khi mở ra mới thấy, đó không phải là loại phấn thông thường, mà là một loại đồ vật trong suốt, có mùi thanh hương nhạt, cùng loại hương lộ mà Thẩm Thanh Dung hay dùng có mùi hương gần giống.
Thẩm Thanh Từ dùng tay nhỏ đào một chút, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay nhỏ của mình, lại là ấm ấm, sau đó nhẹ nhàng bôi trên mặt của Thẩm Thanh Dung.
Thẩm Thanh Dung vẫn luôn là cười, cho dù là muội muội đem nàng mạt thành đít khỉ cũng là không sao cả.
Nàng đối với muội muội là hoàn toàn yêu thương, không thêm một chút tư tâm.
Thẩm Thanh Từ đem hộp hương phấn trong tay buông xuống.
Nàng lại là lấy ra một thứ, giống như là cán bút, nhưng lại có phần tinh tế hơn.
Nàng dùng cái này tinh tế đảo qua ở trên mặt Thẩm Thanh Dung , cũng là đem lông mày của nàng gia tăng một ít, mi sắc cũng liền dày đặc, rồi lại là thập phần tự nhiên, hơn nữa tựa hồ còn có một ít hơi hơi sương mù sắc thấu ra tới.
Sau đó lại là một cái hộp khác.
Sau khi mở ra, lại có màu sắc giống như là hoa đào, thanh đạm cũng là thanh hương.
Thẩm Thanh Từ cứ như vậy vựng ở giữa lòng bàn tay, sau đó lại là bôi lên mặt của Thẩm Thanh Dung.
Cuối cùng là mở ra một cái hộp nhỏ khác, sau khi mở ra mới phát hiện, đó là một hộp son môi có màu sắc cực mỹ.
“Thơm quá……”
Thẩm Thanh Dung ngửi thấy mùi ngọt như thế này, như thế nào đều là muốn ăn.
“Tỷ tỷ nhắm mắt,” Thẩm Thanh Từ nói.
Mà Thẩm Thanh Dung nghe lời nói của muội muội, liền nhắm hai mắt lại.
Thẩm Thanh Từ nhẹ nhàng đào một chút, bôi lên phía trên đôi mắt của Thẩm Thanh Dung, sau đó lại là bôi trên hai má của nàng.
Nháy mắt liền đem đôi môi có chút đạm sắc của nàng điểm đỏ lên một ít.
Mà Thẩm Thanh Dung cảm giác có thứ gì bôi lên trên môi của mình, lạnh lạnh, hương hương, như thế nào vẫn là làm người muốn ăn một ngụm tới.
“Được rồi,” Thẩm Thanh Từ chụp một chút tay nhỏ của chính mình, “Ta vẽ xong rồi.”
Mà lúc nàng làm này đó, Thẩm Thanh Dung đều là đưa lưng về phía mọi người, cho nên mọi người đều là không biết rốt cuộc Thẩm Thanh Từ cái tiểu nha đầu này đang làm cái gì.
Không biết Thẩm Thanh Từ vẽ lên mặt Thẩm Thanh Dung cái gì, sẽ không thật sự là vẽ con rùa đen đi?
Mà Nghê Đông cũng đều là nhận mệnh, nàng kêu Nghê Hạ bưng sẵn nước tới, chờ một hồi tẩy rùa đen cho cô nương.
Tam cô nương nhà bọn họ, thích nhất là vẽ rùa đen.
Ở trên quần áo của Quốc Công gia còn từng vẽ một còn.
Chính là bởi vì lần trước Quốc Công gia giáo huấn nàng một hồi, vậy mà nàng liền trộm vẽ một con lên.
Còn làm quốc công gia mang theo rùa đen thượng triều một hồi, cũng đem cả triều văn võ đại thần cấp cười đến suýt điên rồi.
Lúc sau khi hồi phủ, mặt của Quốc công gia đều là hắc thấu, làm hại bọn họ những người này, đều là mấy ngày không có dám ra khỏi sân của mình, tất cả đều sợ quốc công gia thấy được, đến lúc đó gặp tai ương lại những con cá trong chậu vô tội như bọn