Nàng đột nhiên cong hạ đầu gối, sau đó quỳ gối trước mặt Thẩm Định Sơn.
“Cha, A Ngưng có chuyện phải nói với cha.”
Thẩm Định Sơn muốn nâng nữ nhi dậy, nhưng rồi cuối cùng hắn cũng không có làm vậy.
Nữ nhi của hắn, hắn hiểu.
Hắn nắm chặt đôi tay của nàng, ý muốn nghe nàng nói.
Đúng vậy, Thẩm Thanh Từ là có chuyện muốn nói, nàng xác thật vẫn luôn là nghĩ đến việc này, nhưng nàng lại chưa biết phải mở miệng nói như nào, nàng vẫn luôn tìm một cơ hội để nói.
Hiện tại có một cơ hội tốt như vậy để trước mắt nàng, ân, thực tốt, đều là ở chỗ này, người cũng tụ tập đông đủ cả.
Đời trước bọn họ cũng nháo như vậy một hồi, lấy một cái cớ như vậy, một hai phải đem Tɦẩʍ ɖυ Phi qua viết tên dưới danh nghĩa của nương nàng.
Đời trước kém một chút bọn họ liền đã thành công.
Bọn họ đã làm Thẩm Định Sơn đồng ý.
Nhưng sau đó nàng lại nháo lên tính tình, nàng nói nàng đã có một cái ca ca không thích rồi, không có khả năng lại muốn thêm một cái ca ca khác nữa.
Mà Thẩm Định Sơn từ trước đến nay đều là yêu nữ nhi như mạng.
Sau khi nghe nàng nói như vậy, hắn liền không có đề cập qua sự tình con vợ cả thừa kế nữa.
Đương nhiên cũng như vậy về sau, hắn cũng không có lập con vợ cả, mà đại ca cùng đại tỷ, cả đời cũng chỉ là thứ tử và thứ nữ con vợ lẽ của Thẩm gia, chưa bao giờ thay đổi.
Cả đời này, nàng muốn đại ca sống đường đường chính chính, cũng là muốn đại tỷ vẻ vang mà gả đi.
Mà muốn đường đường chính chính cùng vẻ vang đều cần có tiền đề là thân phận.
Đại Chu đối với đích thứ chi gian khác nhau từ trước đến nay đều là nghiêm khắc, đương nhiên đích thứ có khác, đây cũng là sự tình toàn bộ thiên hạ đều biết .
Đại ca nhất định phải trở thành con vợ cả, mà đại tỷ cũng phải làm một đích nữ, đây là nàng đời trước thiếu bọn họ, cũng là nàng thiếu cha.
Thẩm Thanh Từ nâng lên khuôn mặt nhỏ, thẳng lưng mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Định Sơn, thanh âm của nàng thực nãi khí, cũng là mang theo một ít mềm mại ngọt, ngọt ngào giống như là đường, thanh âm của tiểu nữ hài tuổi này chính là như thế, rất được người ta yêu thích.
“Cha, mẫu thân muốn A Ngưng nói với cha mấy lời.”
Thẩm Định Sơn liếc mắt nhìn bốn phía một cái, sau đó hắn gật đầu, cười đối với nữ nhi nói.
“Ân, A Ngưng nói, cha đang nghe đây,” rất nhiều người cũng là đang nghe.
Thẩm Thanh Từ rũ xuống lông mi, sau đó nói rành mạnh từng câu từng chữ.
“Mẫu thân nói, nàng muốn cho đại ca làm con vợ cả của cha, về sau phong hầu bái tướng, lấy thê sinh con, cả đời phú quý.”
“Mẫu thân nói, nàng muốn đại tỷ làm đích nữ của Thẩm phủ, về sau gả cho lang quân tốt nhất, hồi môn thập lí hồng trang, cả đời an khang”
“Thẩm Thanh Từ, ngươi nói bậy gì đó?”
Thẩm lão phu nhân vừa nghe lời này liền hô một tiếng rồi đứng lên, nghĩ cũng không có nghĩ trực tiếp quát lớn với Thẩm Thanh Từ.
Nếu là ở đời trước của Thẩm Thanh Từ, nàng khi ấy chỉ là cái hài tử 4 tuổi bình thường, khả năng đúng là sẽ bị lão phu nhân doạ đến không dám nói tiếp nữa.
Chính là hiện tại nàng đã không phải, cái gì nàng cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.
Nàng đô đô cái miệng nhỏ, thật sự bình tĩnh nó tiếp , “Cha, A Ngưng không có nói bậy, A Ngưng không nói dối, mẫu thân nói mỗi từ mỗi chữ A Ngưng đều là nhớ kỹ, mỗi lời nương nói A Ngưng đều không có dám quên.”
“Cha biết, cha biết,” Thẩm Định Sơn nhịn xuống cảm giác cay cay nơi khoé mắt, vẫn tỏ ra bình tĩnh mà đứng.
Hắn có thể tưởng tượng khi đó thê tử là như nào cùng nữ nhi nói.
Nữ nhi mới chỉ 4 tuổi, nàng nhất định là một lần lại một lần nói, làm nữ nhi ghi nhớ.
Nữ nhi mới chỉ là hài tử 4 tuổi, nó sao có thể nói bậy, sao có thể nói dối chứ.
Thẩm lão phu nhân hiện tại cũng là nóng nảy, “A Ngưng, ngươi cần phải biết, nếu Thẩm Thanh Dung thành Thẩm gia đích nữ, về sau của hồi môn của ngươi liền phải phân cho nàng một nửa, ngươi có bằng lòng hay không, đó là của mẫu thân ngươi vì ngươi mà lưu lại.”
“Tỷ tỷ không cần của hồi môn của mẫu thân.”
Thẩm Thanh Từ nâng lên khuôn mặt nhỏ của chính mình, vẻ mặt nghiêm túc, “Nương nói qua……” Nàng thanh âm giống như là núi lớn giống nhau, nặng nề đè ở trong lòng mọi người ở đây, cũng là bao gồm cả Thẩm lão phu nhân ở bên trong.
“Nương nói, của hồi môn của người không cho A Ngưng, cũng không cho tỷ tỷ.”
“Kia……” Thẩm lão phu ánh mắt sáng lên, đều thành phải cho……
“Nương nói……” Thẩm Thanh Từ nhìn chằm chằm nét mặt đang ẩn nhẫn của Thẩm Định Sơn, nàng nhớ tới cha cùng những tướng sĩ chết đói năm đó.
Nhớ tới năm đó những tướng sĩ của cha bị đói đi không nổi, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
Lúc cha chết trận, nàng không có biện pháp dùng những cái của hồi môn đó đưa