Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

33: Bán Của Cải Của Hồi Môn Lấy Tiền Mặt


trước sau


“Gặp qua Hà ma ma,” Thẩm Thanh Dung vừa vặn lại đây tìm muội muội, nàng muốn đến xem muội muội hôm nay thế nào, tiểu nha đầu này gần đây có chút không hảo hảo ăn cơm, cũng làm nàng thực lo lắng.
Mà nàng vừa đến liền nhìn thấy Hà ma ma.
“Đại tỷ nhi tới a.” Hà ma ma đang giúp Thẩm Thanh Từ sửa sang lại quần áo, vừa thấy Thẩm Thanh Dung đến liền nở nụ cười, "Đại tỷ nhi của chúng ta đã trưởng thành, cũng đã là một cái đại cô nương, hẳn là đã cho phép nhân gia đi?”
Thẩm Thanh Dung nghe vậy liền ngại ngùng đỏ thẫm mặt, xấu hổ cúi đầu, lúng túng nhìn mũi chân của chính mình, một đôi tay cũng không biết nên để ở chỗ nào cho tốt.
Thẩm Thanh Từ lại là thổi mạnh chính mình mặt, rõ ràng là đang giễu cợt tỷ tỷ.
Thẩm Thanh Dung đang xấu hổ lại nhìn thấy Thẩm Thanh Từ làm mặt quỷ trêu nàng.

Nàng giận dỗi trong lòng, thật muốn véo đến khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ.

Đúng là cái gia hoả không có nương tâm, nàng thương nó như vậy mà giờ nó lại có tâm trêu cợt nàng.
"Đại tỷ nhi là tới tìm tỷ nhi nhà ta sao?" Hà ma ma cũng không phải chế nhạo Thẩm Thanh Dung, mà bà là đang quan tâm tới nàng.

Bà đối với Thẩm Thanh Dung tự nhiên vốn cũng là thích, hiện tại nếu là đã quá kế tới dưới danh nghĩa của tiểu thư nhà bà, vậy cũng xem như là hài tử của tiểu thư.

Mặc kệ thế nào cũng đều là người nhà của tiểu thư, bà tuyệt sẽ không chấp nhận để người khác khi dễ đến nàng.
“Đúng vậy, ta tới tìm nàng để đi dạo cho tiêu thực đi, gần đây nàng ăn uống không có được tốt."
“A Ngưng ăn ngon,” Thẩm Thanh Từ trực tiếp bò tới trên đùi của Hà ma ma, sau đó lại vuốt cái bụng nhỏ của chính mình.

Nàng gần đây ăn không nhiều lắm, chính là lại ăn no, sau lại không có hoạt động nhiều.

Nàng đi ra ngoài đều không phải là tự mình đi trên chân của mình, nếu không phải là cha ôm, thì lại là bị Hà ma ma ôm, nàng muốn tự mình đi đều không được.


Rõ ràng là nàng đã 4 tuổi, không phải là hài tử 2 tuổi, chỉ là nàng lớn lên nhỏ một ít.

Nhưng dù nàng có nhỏ thì cũng đã 4 tuổi rồi.

Nào có hài tử 4 tuổi nào mỗi ngày đi đường vẫn để người ta ôm chứ?
"Tỷ nhi nhà chúng ta là ăn ngon miệng, nhưng mà vẫn nên đi dạo cho tiêu thực mới được." Hà ma ma sờ sờ hai búi tóc nhỏ trên đầu Thẩm Thanh Từ, sau đó ôm nàng đặt ở một bên.

Bà ngồi xổm thân mình, tự mình chỉnh lại quần áo trên người nàng, sau đó mới để Thẩm Thanh Dung mang nàng ra ngoài.
Bản thân Hà ma ma cũng có việc cần hoàn thành, nhưng gần đây bà vẫn luôn bận rộn chăm sóc cho Thẩm Thanh Từ, cũng không có thời gian rút ra.

Bây giờ nhân lúc Thẩm Thanh Dung mang Thẩm Thanh Từ ra ngoài, bà cũng tranh thủ đem những cái đó làm tốt, sau đó bà bảo nãi ma ma trông coi sân viện, còn chính mình thì đi tìm Thẩm Định Sơn.
"Đây là danh sách của hồi môn của tiểu thư nhà ta." Hà ma ma lấy từ trong tay ra mấy tờ giấy, tất cả của hồi môn đều được ghi lại trong danh sách này.

Lúc trước Lâu gia gả đi nữ nhi, nhiều đài hồi môn như vậy cũng không phái là khoác lác.

Mọi người đều biết Lâu gia phú khả địch quốc, cho nên khi cấp của hồi môn bồi gả cùng Lâu Tuyết Phi cũng không đơn giản, cơ hồ là toàn bộ gia sản Lâu gia đều cho nàng.

Rốt cuộc thì Lâu gia cũng chỉ có một vị đích nữ duy nhất là Lâu Tuyết Phi.
"Tướng quân, ta muốn đích thân tiếp quản những của hồi môn này." Hà ma ma nhìn danh sách của hồi môn trong tay, bà vốn nghĩ những thứ này về sau sẽ dành cho tiểu thư nhỏ, nhưng kết quả hiện tại, lại là ........
Dù vậy, bà vẫn tôn trọng ý nguyện của tiểu thư.
"Chờ sau khi ta kiểm kê lại hết đồ vật, sau đó sẽ đem đi bán đổi thành bạc, lúc đó sẽ đưa lại cho tướng quân, ngày hãy cầm dùng đi."

“Hà ma ma, ngươi thật sự quyết định làm như vậy sao?”
Thẩm Định Sơn tự nhiên là minh bạch ý tứ của Hà ma ma, chỉ là mấy thứ này đều là của vong thê lưu lại, hắn không quan tâm những thứ này có bao nhiêu tiền tài, mà đối với hắn, những thứ này là vật để hắn niệm tưởng vong thê.
“Đây là ý tứ của tiểu thư,” Hà ma ma cũng đau lòng, nhưng bà không thể không tôn trọng di ngôn lúc lâm chung của Lâu Tuyết Phi.

Chờ đến thời điểm tướng quân đánh giặc, nếu như mấy thứ này có thể bảo vệ một mạng cho tướng quân, như vậy cũng coi như tiểu thư nhà bà có linh.

Chỉ cần tướng quân không có việc gì, vậy tỷ nhi liền có chỗ dựa vào.

Vì tỷ nhi có thể bình yên lớn lên, vậy chút vật ngoài thân này có tính là gì?
Thẩm Định Sơn bày một chút tay, “Liền như ma ma nói mà làm đi.”
Hà ma ma hành lễ, xoay người liền đi ra ngoài.
Hiện tại những của hồi môn đó đều còn ở bên phía người Thẩm gia nhị phòng, nhưng

bên trên những thứ đó đều đã có giấy niêm phong, mặc kệ là ai cũng không thể động đến.

Thẩm gia nhị phòng đó mỗi ngày đều đỏ mắt nhìn chằm chằm vào những món đồ đó, nhưng là cũng không có gan mà đụng đến những đồ đó nửa phần.
Hà ma ma gọi người tới, trực tiếp mở cửa ra, sau đó đem những của hồi môn đó một đài rồi lại một đài nâng ra ngoài.

Thời điểm đang chuyển đồ, Thẩm lão phu nhân liền tới đây, mỗi một rương được nâng ra, bà ta đều cảm thấy đau lòng muốn chết, giống như là đào thịt uống máu của bà.

Bà ta vội vàng chuyển đi tầm mắt, không nhìn nữa, thực sự là không nhìn nổi nữa, nếu cứ tiếp tục nhìn, khả năng bà ta liền muốn đau lòng đến chết.
Hà ma ma rà soát lại hết của hồi môn trong danh sách, cuối cùng cũng chỉ để lại ba cái rương.

“Lão gia, ta đều đã kiểm kê tốt,” Hà ma ma đem danh sách đặt ở trước mặt Thẩm Định Sơn, "Đây đều là của hồi môn năm đó của phu nhân, trừ bỏ những ruộng đất là chúng ta không thể động tới, chúng ta phải để lại để còn lo chi tiêu cho một nhà, còn ba rương này, là tiểu thư nhà ta để lại cho ba cái hài tử, về sau để lúc hài tử thành thân dùng."
Dù là muốn bán đi hết của hồi môn, nhưng là có chút đồ vật trong đó lại không thể động đến.

Trong phủ chi tiêu ăn uống đều vô cùng tốn kém, còn phải nuôi nhiều người như vậy.

Cho nên toàn bộ ruộng đất cửa hàng phải để lại, còn lại những vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc khí, tranh chữ danh gia toàn bộ đều đem bán đi.
Đúng vậy, đều bán đi.
Thẩm Định Sơn đứng lên, cũng không có ý muốn cầm đi nốt phần danh sách mà Hà ma ma để lại.

Hiện tại ở trong triều cũng không lấy ra nhiều quân lương.

Có bao nhiêu tướng sĩ đang bị đói bụng, hắn sao không biết chứ.

Kỳ thật trong tướng quân phủ cũng không có quá nhiều bạc.

Tiền trong phủ, phần lớn hắn đều mang đi mua quân lương, bởi hắn biết, nếu không có bạc, sẽ có rất nhiều người sẽ chết.
Hắn nhìn không được, cũng là không nhẫn tâm nhìn.

Hắn thân là tướng quân, là người mang theo bọn họ vào nơi sinh tử, là hắn làm cho bọn họ có khả năng bỏ mạng nơi sa trường, vậy mà bây giờ hắn lại nhìn bọn họ ăn uống không đủ no.

Nếu hắn thực sự chỉ khoanh tay đứng nhìn, vậy hắn còn mặt mũi nào mà đối diện với các tướng sĩ đã cũng mình vào sinh ra tử.
Chính vì vậy mà hắn thường cầm tiền trong phủ để mua quân lương.

Cũng bởi vậy mà hắn thấy áy náy, không có mặt mũi nào nhìn thê tử đã mất.


Từ trước tới nay, tiền bạc sinh hoạt, nuôi dưỡng già đình đều dựa hết vào của hồi môn của thê tử.

Càng nghĩ hắn càng thấy chua xót.

Hắn dơ tay lau chút mặt của chính mình.

Hắn thực xin lỗi vong thê.

Hắn lấy nàng nhưng lại không cho nàng được sống những ngày tháng yên ổn.

Ngược lại đã để nàng vì hắn, vì cái nhà này mà lao tâm, thậm chí khi nàng đã không còn nữa, những của hồi môn của nàng cũng đều đem toàn bộ cho hắn, chỉ để bảo hộ cho hắn bình an.
Hà ma ma sau khi lui ra khẽ than một tiếng thở dài.

Khi bà vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Thanh Từ đứng cách đó không xa.

Nhân nhi nhỏ nhỏ, nghiêng đầu đứng nhìn, một đôi mắt to tròn long lanh, cả người đều là ngọc tuyết đáng yêu, thực sự làm người đối diện đều không nhịn được mà muốn niết một chút khuôn mặt nhỏ của nàng.
Chính là bây giờ đã không còn số hồi môn đó, vậy về sau tỷ nhi nhà bà sẽ không có thập lý hồng trang.
Thẩm Thanh Từ chạy tới, lại là ôm lấy hai chân của Hà ma ma.
“Ma ma không sợ, A Ngưng sẽ kiếm rất nhiều bạc, A Ngưng cũng sẽ giống như nương, kiếm bạc rồi giúp những thúc thúc bá bá đó được ăn cơm no, cho bọn hắn có áo bông mặc ấm."
Hà ma ma ngồi xổm thân mình xuống, đem thân thể nho nhỏ của hài tử ôm ở trong lòng ngực của chính mình.
“Ân, tỷ nhi của ta giống như nương, đều là người thiện lương, lòng mang thiên hạ, không thua gì đấng nam nhi."
Thẩm tướng quân đem của hồi môn của vong thê toàn bộ liền bán, thứ về được hơn trăm vạn lượng bạc.

Số bạc đó, toàn bộ hắn đều cầm đi mua quân lương, mua lương thảo, mua cho bình sĩ bộ đồ mới..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện