Thẩm Thanh Từ sờ sờ gương mặt đã biến lạnh của Lâu Tuyết Phi.
Nàng ngồi dậy, đem đôi tay khô gầy giống như củi đốt của Lâu Tuyết Phi đặt ở trên mặt mình.
"Ân........" Nàng dùng sức gật đầu.
"Mẫu thân, A Ngưng không sợ, A Ngưng sẽ nghe lời cha, sẽ yêu thương ca ca, tỷ tỷ.
Cả đời này, mỗi một chữ, mỗi một câu nương nói A Ngưng đều sẽ ghi nhớ kỹ.
Đôi tay Lâu Tuyết Phi run rẩy, nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nho nhỏ của nữ nhi.
"Như vậy là được rồi." Nàng cười, nụ cười kia như là có chút bừng tỉnh, lại là cảm thấy có chút được an ủi.
A Ngưng của nàng giống như đã trưởng thành.
Nếu nàng có phải ra đi cũng là có thể an tâm chút ít, dù ở dưới suối vàng cũng có thể mỉm cười.
" A Ngưng, nghe nương nói...." Nàng khụ một tiếng, cố gắng kiên trì nói cùng nữ nhi mấy lời cuối cùng.
Nàng thật sự cảm giác được chính mình sắp không chịu đựng được nữa rồi, nếu bây giờ không nói, e là vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
"A Ngưng, mẫu thân để một thứ quan trọng, ở bên trong quần áo của tượng Bồ Tát ở trong nhà, A Ngưng, nhớ kỹ nhất định phải lấy....." Lông mi nàng rơi xuống, đôi mắt nặng nề muốn khép lại.
Nàng cố sức mở ra, tựa hồ muốn cố gắng nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ của nữ nhi.
Đôi tay ấm áp của nữ nhi vẫn bám chặt trên người nàng, hương khí của nữ nhi nhàn nhạt quanh quẩn bên người nàng.
Mùi hương thơm sữa của tiểu nữ nhi mang đến hương vị của sự sống, đó là phần sinh cơ không bao giờ biến mất, là tất cả tinh lực, tình yêu của nàng gửi gắm ở lại trên đời.
“A Ngưng không sợ.”
Nàng vẫn luôn luôn lặp lại những lời này, cho dù là ở lúc nàng đang hấp hối, đã không còn chút sức lực nào, nàng cũng không có cách nào buông bỏ được nữ nhi còn nhỏ tuổi của mình.
"Mẫu thân, A Ngưng không sợ." Thẩm Thanh Từ đem thân mình nho nhỏ của mình rúc vào trong lồng ngực của Lâu Tuyết Phi.
Đôi tay Lâu Tuyết Phi chậm rãi thả xuống, sau đó đặt trên khuôn mặt nhỏ của nữ nhi.
Mà Thẩm Thanh Từ nằm trong ngực nàng đều không có dám động một cái.
Nàng bi ai phát hiện, tay của nương đã càng ngày càng lạnh, nàng vội vàng kéo đôi tay của Lâu Tuyết Phi, thỉnh thoảng xoa xoa tay cho tay của nương ấm.
"Nương, không lạnh, con xoa xoa thổi giúp người, người sẽ không lạnh".
Nàng vừa xoa tay vừa thổi nhiệt khí vào tay của Lâu Tuyết Phi.
Nhưng dù nàng có làm như nào, tay của nương vẫn càng ngày càng lạnh, thân thể cũng dần mất đi nhiệt độ, đôi mắt của nương cũng sẽ không lại mở ra nữa, sẽ không lại đối với nàng nói câu kia: "A Ngưng, không sợ."
Trên đời này rốt cuộc cũng có người đem nàng phủng trên tay, xem nàng như chân bảo.
Đó chính là nương, là mẫu thân của nàng.....
“Nương, nương……”
Thẩm Thanh Từ thỉnh thoảng khóc lớn, giống như là nàng muốn đánh thức nương dậy, nhưng là dù nàng có gào khóc như thế nào, nương của nàng cũng đều nghe không được.
Sau một hồi, nàng liền đem thân hình nho nhỏ của mình rúc vào trong ngực Lâu Tuyết Phi.
Bởi vì đây là nương, nàng không sợ, nàng một chút cũng không sợ.
Nàng chỉ nghĩ muốn ôm nương một cái thôi.
Từ nay về sau, nàng đã không còn nương, cũng không thể gọi nương nữa .
Nàng nhắm mắt lại, trong miệng lầm rầm nhẹ nhàng niệm một ít cái gì, thanh âm giống như Phạn âm, từng câu, từng chữ, một câu một chữ.....
Nam mô a di đà bà đêm đa hắn già nhiều đêm đa mà đêm hắn a di lợi đều bà bì a di lợi đa tất đam bà bì a di 唎 đa bì già lan đế a di 唎 đa bì già lan nhiều già di nị già già kia chỉ nhiều già lợi sa bà kha……
Nàng nghẹn ngào từng câu, thanh âm cơ hồ đều là tiếng khóc nức nở, nhưng dù vậy nàng cũng không hề dừng lại.
Nàng vì nương của mình niệm Vãng Sinh Chú, nàng tự mình làm lễ siêu độ cho nương, tiễn nương một đoạn đường xuống hoàng tuyền.
Nàng sống lại, nhưng nương của nàng lại đã chết.
Nàng lại ngồi dậy, nàng khẽ lôi kéo đôi tay đã không còn độ ấm của nương rồi đặt ở trên khuôn mặt nhỏ của chính mình.
Cảm giác lạnh băng trên mặt làm nàng khổ sở trong lòng.
"Mẫu thân, A Ngưng không sợ, A Ngưng thật sự không sợ, A Ngưng sẽ thỉnh người đưa mẫu thân đi."
Nàng thành tâm kéo tay của Lâu Tuyết Phi lại, đặt ngay ngắn trước ngực người.
Sau đó , nàng dùng tay nhỏ lau khô nước mắt trên mặt mình, chính là lúc này nàng phát hiện, ở bên cạnh nương có một cái khăn tay, phía bên trên đã nhuộm đầy máu.
Thẩm Thanh Từ kỳ thật đã biết, nương của nàng từ sớm đã phải đi rồi.
Đại phu đều nói, đi sớm bớt phải chịu khổ đau dày vò.
Chính là nương của nàng không nguyện ý, nàng vẫn luôn dùng một hơi tàn của mình để chống đỡ gắng gượng.
Nàng vẫn đang đợi người, nhưng là cuối cùng nàng cũng không đợi được.
Nàng cũng là luyến tiếc nữ nhi còn quá nhỏ của mình.
Nàng muốn ở cùng nữ nhi mình lâu hơn một chút, nàng còn rất nhiều điều chưa dạy, chưa nói được với nó.
Thẩm Thanh Từ cầm lấy