Thẩm lão phu nhân nâng nâng mí mắt, chỉ là quét mắt nhìn mặt Thẩm Thanh Từ một cái liền thôi.
Còn nói là nhớ cháu gái, ngay cả xem nhiều thêm một cái liếc mắt cũng không có, càng không cần nói đến việc sẽ đi ôm nàng.
“Lão phu nhân yên tâm, nô tỳ làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận," Hồ bà tử vội vàng hướng lão phu nhân bảo đảm, " tuyệt đối là thần không biết quỷ không hay, không có người biết là ta đem nàng mang đi.”
"Tốt,” Thẩm lão phu nhân gật đầu, "Chuyện này nếu ngươi làm tốt, bổn phu nhân nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Tạ lão phu nhân,” Hồ bà tử khụy một chút đầu gối, cũng không biết phải đem đứa nhỏ trong ngực này đặt ở nơi nào, cũng không thể để bà cứ ôm vậy mãi được.
"Người xem đứa nhỏ này quá nhớ mẫu thân, cho nên chạy tới, chúng ta đem nàng dàn xếp ở nơi nào thì tốt?” Hồ bà tử cẩn thận hỏi, đương nhiên vẻ mặt cũng là lấy lòng.
“Ân,” Thẩm lão phu đối với lời nói của Hồ bà tử là thập phần vừa lòng.
“Liền an bài ở bên trong viện kia của ta đi, rốt cuộc ta cũng coi như là thân tổ mẫu của nàng.
Đứa nhỏ này cha mẹ đều không còn nữa, bây giờ không phải do người làm tổ mẫu như ta chiếu cố thì còn có ai đây?
“Là, nô tỳ đã biết,” Hồ bà tử vội vàng ôm Thẩm Thanh Từ đi ra ngoài.
Mà lúc này ở cửa tướng quân phủ, vốn đang tụ tập đông người nói nhao nhao, kết quả nói giải tán liền giải tán.
Những người sang bên này nói đón Thẩm Thanh Từ nói đến liền đến, nói giải tán liền lập tức giải tán.
Hà ma ma mang khuôn mặt lạnh lùng, bà nói với hộ vệ, giữ cửa thật cẩn thận, đây là tướng quân phủ, không để cho kẻ nào khác đi vào.
Tỷ nhi còn nhỏ, nếu để doạ tới nàng, ta sẽ bảo tướng quân đem các ngươi ném ra ngoài cho lợn rừng ủi đi.
Mấy cái hộ vệ đều nhăn nhó khuôn mặt đau khổ, có thể đổi cái từ khác không.
Cái gì lợn rừng a, nói là cho cẩu ăn chẳng phải là nghe tốt hơn bị heo gặm chết sao?
Hà ma ma vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, nhưng mà thời điểm khi đi đến Lạc mai tiểu viện, bà dừng lại xoa xoa mặt của chính mình, tránh cho khuôn mặt già của bà doạ tới Thẩm Thanh Từ.
Tỷ nhi đã ngủ lâu như vậy rồi, hiện tại chắc cũng nên tỉnh rồi đi.
Chỉ là lúc bà đi vào muốn nhìn Thẩm Thanh Từ, liền bị một màn trước mắt doạ cho tới phát ngốc.
“Tỷ nhi, tỷ nhi nhà ta không thấy đâu?" Bà vội vàng chạy qua, không tin vào mắt mình liền lôi kéo chăn ra, bên trong chăn không có người.
Bà lại mở ra một bên ngăn tủ.
Có thời điểm Thẩm Thanh Từ khi cùng bà chơi đùa cũng sẽ trốn ở trong ngăn tủ, làm người cả phủ đều đi tìm nàng, khi tìm không thấy, nàng liền ló cái đầu nhỏ của mình ra, nói mình ở chỗ này.
Sau khi mọi người tìm được nàng, nàng liền khanh khách ngã trái ngã phải cười, vui vẻ đến không biết mệt.
Nhưng là hôm nay nơi này cũng không có người.
Khi nãi ma ma vừa tiến vào, bà phát hiện Hà ma ma đang tìm cái gì, đem đồ vật trong phòng đều làm đến lung tung rối loạn.
“Hà ma ma, ngài đây là làm sao vậy?”
Nãi ma ma vội vàng buông xuống đồ vật trong tay.
Đây là đồ mỗi ngày tỷ nhi đều phải ăn.
Trước kia khi tỷ nhi đi theo phu nhân đã chịu không ít khổ cực, thân thể thật không tốt, đại phu có kê cho tỷ nhi một thang thuốc bồi bổ thân thể.
Tuy nói hương vị chẳng ra gì, nhưng mỗi ngày tỷ nhi cũng đều ăn một chén.
Bà cũng tính toán thời gian, hẳn là lúc này Thẩm Thanh Từ đã tỉnh cho nên mới bưng tới.
Kết quả không có gặp được Thẩm Thanh Từ, lại gặp được Hà ma ma đang lục tung hết đồ vật trong phòng.
Hà ma ma vội vàng xoay người, cũng là chạy tới, một phen liền bắt được cánh tay của nãi ma ma.
“Ngươi nhìn thấy tỷ nhi ở đâu không? Tỷ nhi nhà chúng ta không thấy trong phòng......"
Phịch một tiếng, tay nãi ma ma rơi xuống trên bàn, cũng làm chén thuốc trên bàn rơi xuống đất.
Đầu bà ong ong một tiếng, cũng chỉ nghe thấy rõ được một câu, đó chính là không thấy tỷ nhi đâu.
Không thấy, như thế nào không thấy, một cái người đang sống sờ sờ lại không thấy?
Bọn họ đem tất cả địa phương trong phủ có thể tìm đều tìm, ngay cả tiểu hồ cũng không bỏ qua.
Nơi này vốn đã được người trong tướng quân phủ xây lên rào chắn.
Bởi vì Thẩm Thanh Từ nghịch ngợm hay chạy loạn khắp nơi, nếu bị rơi vào trong hồ thì làm