Vũ Văn Húc vội vàng lại đây, cũng là hướng Thẩm Thanh Dung thật sâu vái chào.
Còn đem Thẩm Thanh Dung cấp dọa tới rồi.
“Chúng ta hãy đi trước, trên đường ta sẽ nói rõ với muội." Thẩm Văn Hạo cũng cảm giác được việc này quan trọng, chính là liên quan đến một cái mạng người.
Bọn họ đã không còn nương, cho nên bọn họ biết được tầm quan trọng của mẫu thân với một cái hài tử.
Cái khác không đề cập tới, bọn họ cứ tới trước xem có thể giúp đỡ được gì hay không? Nếu có thể giúp đỡ, vậy là tốt nhất.
Còn nếu không bọn họ cũng có thể giúp đỡ cùng suy ngẫm biện pháp.
Xe ngựa cũng là đi thực nhanh, bên tai lúc này cũng chỉ còn có thanh âm của xe ngựa, gào thét chạy qua từng lối nhỏ.
Trong kinh thành ban đêm trừ bỏ tuần tra gõ mõ ở bên ngoài, cơ hồ trên đường đều là không có một bóng người, thập phần quạnh quẽ.
Ngẫu nhiên sẽ có một ít con chó sủa lên vài tiếng, còn lại chính là những tên khất cái nằm cuộn tròn cạnh nhau bên góc tường.
Cho dù là ở dưới chân thiên tử, nhưng những người mệnh khổ như vậy, vẫn là không ít.
Xe ngựa đã chạy tới Tuấn Vương phủ.
Mà lúc này bên trong Tuấn vương phủ, toàn bộ đèn đều được thắp sáng lên.
Một đêm này, toàn bộ người trong phủ cũng là không ai có thể ngủ.
Thời điểm Thẩm Thanh Dung tới, tâm của mọi người ở đây cũng tức khắc được thả lỏng.
Khi nàng vừa bước vào, ngay tức khắc cỗ mai hương kia đều là nghênh diện mà tới, thanh thanh rét lạnh hàn mai hương, cũng không khỏi làm tinh thần mọi người ở đây lại là chấn động.
“Là cái mùi vị này."
Đỗ thái y vội vàng lại đây, cũng là đứng ở trước mặt của Thẩm Thanh Dung.
Đột ngột như vậy cũng làm Thẩm Thanh Dung giật mình, còn có chút mạc danh sợ hãi.
“Tiểu cô nương, mùi hương trên người ngươi thế nhưng có thể chữa khỏi bệnh cho Tuấn vương phi.
Vậy ngươi có hay không bằng lòng hỗ trợ chữa bệnh cho nàng?"
Thẩm Thanh Dung nhẹ nhàng gật đầu một cái, nàng tất nhiên là nguyện ý.
Ở trên đường tới, đại ca đã nói qua sự tình với nàng.
Đại khái ý tứ chính là nàng mang mùi hương có thể giúp chữa được bệnh kinh mộng của Tuấn vương phi tốt hơn một chút ít.
Nàng cũng không phải là quá rõ ràng.
Một người muốn ngủ, còn không phải là thực bình thường dễ dàng sao? Muốn ngủ còn không phải là ngủ sao? Như muội muội nhà nàng, một ngày còn phải ngủ một lần vào ban ngày.
Mặc kệ nơi nào đều là sẽ ngủ.
Này ngủ, còn không phải là sự tình hết sức bình thường sao, vì sao còn phải cho người trị?
“Kia……” Đỗ thái y đánh giá Thẩm Thanh Dung nửa ngày, đây mới là thử hỏi, “Nếu ta là muốn