Lúc này chẳng phải vẫn là cần một chén cơm nóng sao?
Cho nên học nhiều những thứ đồ vật dối trá như vậy làm gì? Vài thứ kia, học qua thì có thể, chính là tinh thông thì cũng có tác dụng gì đâu.
Những thứ đó lại hoàn toàn không thể mang vào được trong sinh hoạt hàng ngày.
Dù sao ở đời trước, người được xưng là kinh thành đệ nhất tài nữ Tần Thư Nhi, cầm kỳ thi hoạ không gì không tinh thông.
Nhưng mà sau khi thành thân không phải cũng là bại bởi tay một tiểu thϊếp sao? Vì cái gì? Bởi vì tiểu thϊếp kia có một tay trù nghệ khá, sẽ xuống bếp làm điểm tâm cho phu quân.
Đáng tiếc cho Tần Thư Nhi, đường đường là kinh thành đệ nhất tài nữ, hiểu được những thứ cầm kỳ thi hoạ cao siêu đó.
Nhưng cuối cùng cũng đâu có ích lợi gì?
Cái gọi là cầm sắt hợp minh, cuối cùng phần lớn cũng đều là bại bởi củi gạo mắm muối.
Đặc biệt là những nhà quyền quý như bọn họ.
Bọn họ vô pháp có thể thay đổi hiện trạng, như vậy có thể làm chính là thay đổi chính mình.
Mà điều nàng có thể làm chính là, không để tỷ tỷ của chính mình ở vị trí quá mức thanh cao, trở thành một người không dính khói lửa phàm tục.
Ít nhất để về sau này, nàng sẽ không chỉ vì một cái tiểu thϊếp biết nấu mì mà làm nhân sinh của bản thân bị thất bại.
Cũng vì Thẩm Thanh Từ mà hiện tại Thẩm Thanh Dung cũng thích làm vài thứ cho chính mình ăn.
Đặc biệt là nàng thích làm điểm tâm.
Bởi vì Thẩm Thanh Từ thích ăn cho nên nàng thường xuyên làm các loại điểm tâm.
Ở trong phủ của bọn họ có một đầu bếp nữ làm điểm tâm ăn rất ngon, bộ dáng cũng đẹp.
Thẩm Thanh Dung liền mỗi ngày ở trong phòng bếp đi theo đầu bếp đó học làm, chờ lúc nàng làm tốt liền làm cho muội muội ăn.
Đương nhiên Thẩm Thanh Từ cũng là thập phần nể tình, chỉ cần tỷ tỷ làm, nàng đều sẽ ăn hết.
Thời gian cứ như vậy mà nhẹ nhàng không lưu tình trôi qua.
Cứ từng ngày từng ngày như vậy, bọn họ tựa hồ là cũng dần dần lớn lên.
Nhưng cũng tưởng chừng như là chưa bao giờ lớn lên.
Thẩm Thanh Từ vẫn là tiểu bộ dáng lúc trước, bất quá chính là vì muốn làm tỷ tỷ học giỏi trù nghệ, cho nên mỗi ngày nàng cũng là liều mạng ăn.
Còn may nàng vẫn là cái tiểu hài tử, nàng có đem chính mình ăn tới tròn vo cũng là không vấn đề gì.
Đương nhiên bộ dáng ngọc tuyết đáng yêu này cũng là làm người ta càng thêm yêu thích.
Chính là nàng nặng lên, tỷ tỷ muốn ôm nàng cũng là có phần vất vả.
Về phần Thẩm Thanh Dung, bởi vì có bí phương của Tuấn vương phi cho, nơi đó cũng đã bắt đầu phát triển.
Tuy rằng hiện tại nhìn chưa ra tới, chính là cũng đã không còn bằng phẳng như lúc ban đầu.
Tần ma ma cũng là vui mừng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn hảo, cuối cùng cũng là có sự thay đổi.
Nếu không bà lại phải tiếp tục lo lắng cho thân thể của tỷ nhi nhà mình.
Bà sợ nơi nào có vấn đề.
Đương nhiên Thẩm Thanh Dung hiện tại cũng là chưa có xuất hiện quỳ thủy, cho nên thân mình lớn chậm một chút cũng là điều có thể lý giải.
Chờ tới sau khi nàng có nguyệt sự, vậy cơ thể sẽ càng phát triển nhanh một ít.
Bất quá theo như trong bí phương viết, thì một chút cũng là không thể nơi lỏng.
Thẩm Thanh Từ bởi vì hiện tại béo lên mà có chút xấu hổ khi gặp người.
Mà Thẩm Thanh Dung bởi vì trước ngực có chút phát dục cũng là xấu hổ, mà Thẩm Văn Hạo sau khi bị một cô nương béo bá vương ngạch cung hôn một cái cũng là xấu hổ không dám gặp người.
Vì vậy ba cái tiểu chủ tử trong phủ ai cũng không muốn ra ngoài, cũng không tiếp khách bái phỏng, vậy nên trong phủ cứ vậy mà yên tĩnh trôi qua từng ngày.
Rốt cuộc tới một ngày trong phủ cũng có một tin tức tốt, đó chính là Thẩm Định Sơn chuẩn bị về tới.
Trận đánh này đánh trong thời gian hơn mười tháng, hơn nữa mất hai tháng trên đường hồi kinh, cho nên tính ra là mất thời gian một năm.
Thẩm Thanh Từ tính tính, so với đời trước là nhanh hơn thời gian nửa năm.
Cho nên trận này so với đời trước là đánh tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên là cuối cùng rốt cuộc nàng cũng có thể nhìn thấy cha.
“Ma ma, ta có phải hay không đã biến xấu?”
Nàng sờ sờ thịt ở trên khuôn mặt nhỏ đô đô của chính mình.
Thời điểm cha đi nàng vẫn là một viên tiểu đậu xanh xinh xắn, hiện tại thế nhưng thành một viên đậu nành béo mầm rồi.
“Không có a, tỷ nhi nhà ta là đáng yêu nhất a." Hà ma ma sờ sờ hai má phúng phính đô đô trên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ.
“Cha ngươi gặp được ngươi nhất định thật cao hứng, bởi vì tỷ nhi nhà ta rốt cuộc cũng là nặng thêm một chút, này liền chứng minh, ngươi được chúng ta chiếu cố thực hảo, hắn sẽ thực thực vui mừng.”
Giống như chính là như vậy, Thẩm Thanh Từ ngẫm lại giống như chính là như thế, cho nên cũng liền không để bụng chính mình có phải hay không lớn lên quá béo một ít.
Khi Thẩm Định Sơn mệt mỏi phong trần về tới trong phủ, lúc này trong phủ đã sớm đã giăng đèn kết hoa.
Lúc hắn đẩy cửa tiến vào, tất cả nha đầu bà tử người làm