Lan Đại Phú đi sau Hòa Linh liền đem tất cả báo cho Lục Hàn, Lục Hàn cúi đầu không nói gì.
Hòa Linh nhìn vẻ mặt của y, chậm rãi nói: "Ta cảm thấy được, cữu cữu nói chưa chắc không có đạo lý, theo cá tính của Tạ Thừa tướng, ông ta là loại người thích đem tát cả mọi thứ chuyện cũng nắm giữ ở trong tay mình, hoàng thượng đêm khuya triệu kiến trưởng công chúa, nếu như huynh là Tạ Thừa Tướng, huynh ngẫu nhiên gặp được, huynh có tò mò hay không, nếu như tò mò, phái người đi theo, như vậy rất có thể thấy cảnh ám sát."
Lục Hàn ngẩng đầu, mặt mũi vặn vẹo: "Lại một tên coi thường mạng người sao?"
Hòa Linh cầm tay Lục Hàn, nàng lạnh lùng nói: "Mặc kệ có phải là coi thường mạng người hay không, chúng ta có lẽ cũng có thể từ chỗ ông ta lấy được một chút đầu mối chúng ta muốn.
Tại sao chúng ta bắt những người xung quanh chúng ta, không phải là hi vọng bọn họ có thể cung cấp ra đầu mối có giá trị.
Mà trên thực tế, bọn họ quả thật không phải 100% sẽ thấy sự việc kia, nhưng nếu như có người theo dõi lại khác."
Lục Hàn đứng dậy, gương mặt tối sầm: "Ta tới xử lý."
Hòa Linh lắc đầu, "Không, ta cảm thấy bây giờ huynh đến, nhất định không đúng." Nàng chậm rãi nhếch lên một nụ cười, hết sức rực rỡ, nhưng cũng vừa làm cho người ta rợn cả tóc gáy, "Huynh không được quên, chuyện của Sở Hòa Chân vẫn chưa xong, hiện tại Sở gia lại xảy ra chuyện, đương nhiên không có ý định quản nhiều, thế nhưng chuyện này không xong chính là không xong.
Tạ Thừa Tướng lấy lui làm tiến, bảo là muốn cáo lão về quê, hoàng thượng đã cự tuyệt, từ bên ngoài nhìn thấy, hoàng thượng sẽ không xử phạt nghiêm khắc Tạ Thừa Tướng, cùng lắm thì, chính là chuyện lớn hóa nhỏ, một chút xíu chìm xuống, sau đó bên ngoài tìm lý do nào đó từ từ chận lại miệng của mọi người."
"Sau đó thì sao?" Lục Hàn nhìn nàng dâu nhà mình, cảm thấy lúc nàng dâu nhà mình tính toán người khác, mắt đều sáng lên.
Hòa Linh: "Sau đó, Sở gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta là cô nương Sở gia, huynh yêu thích ta như vậy, thương yêu ta như vậy, không phải nên vì Sở gia ra mặt sao? Mặc dù mẹ ta xảy ra chuyện, nhưng huynh luôn là không thể đi tìm một kẻ điên ra mặt.
Cho nên, chuyện chi thứ hai này, huynh muốn quản một chút.
Tối thiểu, nên cùng Tạ Thừa Tướng hảo hảo nói một chút chứ?"
Lục Hàn sáng tỏ, y rõ ràng, cách làm Hòa Linh nói là thích hợp nhất, nếu Sở Hòa Chân chết đã không hứng nổi sóng lớn gì, như vậy ngược lại nên phát huy một chút nhiệt lượng thừa.
Nếu như Tạ Thừa Tướng không chịu phối hợp, như vậy níu lấy chuyện Sở Hòa Chân không ngừng náo, nghĩ đến điểm này Tạ Thừa Tướng là nhất định không muốn thấy.
"Thật ra thì, ta càng muốn chính là, đem tất cả người coi thường cha mẹ ta tất cả đều sát quang, không để lại một cái." Lục Hàn âm trầm.
Hòa Linh nói thật: "Mặc dù ta rất ghét phủ Thừa Tướng, cũng hận không được bọn họ sớm một chút đi tìm chết, nhưng mà ta ngược lại cảm thấy, Tạ Thừa Tướng dù là muốn cứu công chúa, về mặt thời gian đến xem, cũng là đến không kịp."
Lục Hàn cái ly trong tay lập tức bị nắm bể, y lạnh lùng: "Tạ Uẩn chắc là sẽ không muốn cứu cha mẹ ta."
Nói xong, đứng dậy rời đi.
Hòa Linh suy nghĩ mới vừa rồi Lục Hàn biểu tình quái dị, không nói ra được mùi vị, Lục Hàn rời đi, nàng mang theo Sở Vân đi vào trong sân, hôm nay chính là mùa hè, phồn hoa rực rỡ, mùi hoa trong vườn hết sức thơm ngát.
Sở Vân đi theo cạnh Hòa Linh bên, nói nhỏ: "Tiểu thư, thuộc hạ phát hiện gần đây có vài người đang dòm ngó người."
Hòa Linh: "Ah? Khi nào thì bắt đầu?"
Sở Vân nói: "Hai ngày trước, thuộc hạ thử đi thử lại qua rồi, xác nhận là có người theo dõi, cụ thể muốn làm gì còn chưa biết, nhưng từ nay về sau bên cạnh tiểu thư tốt nhất luôn có người."
Hòa Linh cười như không cười: "Ngươi không cảm thấy, hai ngày nay trong phủ của chúng ta thị vệ rất nhiều, hơn nữa, cũng nghiêm mật rất nhiều sao?"
Sở Vân nói: "Thuộc hạ có thể phát hiện, Lục vương gia cũng có thể phát hiện.
Vương Gia không muốn làm cho tiểu thư lo lắng phải không?"
Hòa Linh nhíu mày, nàng cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta nghe ngươi nói tốt cho Lục Hàn.
Trái lại rất khó có được."
Sở Vân trầm mặc một chút, nói: "Thuộc hạ chỉ cảm thấy, cho dù thân ở vị trí cao, cũng không giống như chúng ta nghĩ, nhanh như vậy.
Mỗi người đều có cái khó của mình."
Hòa Linh không nói gì, lẳng lặng đi trong hoa viên, Cao Chí Tân xa xa tới đây, vội vàng thỉnh an: "Gặp qua biểu tẩu."
Mặc kệ Lục Hàn đổi thân phận gì, có bao nhiêu thân phận, ở trong lòng Cao Chí Tân, Lục Hàn đều là biểu ca của y, đây không thể thay đổi, vì vậy y cũng vẫn luôn gọi Hòa Linh là biểu tẩu.
Hòa Linh dặn dò Cao Chí Tân: "Mọi việc, cẩn thận."
Cao Chí Tân gật đầu: "Đệ hiểu biết rõ, biểu ca bên kia, để cũng sẽ thêm để ý, sẽ không để cho người khác thương tổn tới huynh ấy."
Hòa Linh mặt mũi vặn vẹo một chút, ngay sau đó nói: "Nhưng, ta muốn nói chính là, ngươi xem, không để cho y tổn thương người khác.
Mặc dù chó và mèo đánh cũng liền đánh, nhưng nếu như cần chúng ta khắc phục hậu quả như vậy, ngươi chính là nhìn một chút, không cần giải quyết tốt, tùy tiện náo."
Cao Chí Tân: ".
.
.
.
.
."
"Sẽ không cho chúng ta tìm phiền toái, giết chết ai cũng không sao, nhưng nếu không, ngươi liền để ý Lục Hàn chút, y phát điên lên, không bình thường."
Cao chí Tân phát giác, thật là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, ríu rít! Tại sao biểu ca biểu tẩu đều đáng sợ như vậy! Từ Trọng Xuân giả trang thành Sở Hòa Linh ở lại trong phủ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đi vườn hoa tản bộ, còn Hòa Linh thật sự lại giả trang thành Trình Phong, nàng phát hiện, nếu như ra ngoài đi lại, còn là nam trang càng thêm dễ dàng một chút, tối thiểu, kiêng kỵ Hòa Linh hóa thân nhẹ nhàng thành tiểu công tử, rốt cuộc lần nữa xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Mà cùng lúc đó, Tề Vương phủ.
Tề vương cùng Vinh Vương Chính đang uống rượu, hai người đối ẩm, hình như dáng vẻ rất là vui sướng, nhưng lời thừa thải ngược lại không có nói cái gì.
"Đã lâu không có tới nơi này uống rượu, bây giờ suy nghĩ một chút, chỉ là một năm trước, còn không phải là quang cảnh như vậy." Vinh vương mỉm cười.
Tề vương gật đầu: "Đúng nha, có lúc suy nghĩ một chút, rất nhiều chuyện giống như mới hôm qua, vừa cảm giác mộng tỉnh, ta còn cho rằng, mình lại trở về thời kỳ thiếu niên, vậy mà cuộc sống chắc là sẽ không có như bây giờ."
Vinh vương uống rượu, không nói gì, lại nói, mấy người huynh đệ bọn họ, chân chính đều chưa từng ở trên chiến trường chém giết, dù thời điểm nào, đốc quân cũng không coi là cái gì chân chính lên chiến trường.
Lại nói, Tiêu gia bọn họ, duy nhất đi lên chiến trường, hơn nữa lấy được chiến công, chính là đại tỷ của bọn họ Vinh Hoa trưởng công chúa.
"Hôm nay.
.
.
.
.
.
Nghe nói Hàn Mộc đi phủ Thừa Tướng." Vinh Vương Tự tiếu phi tiếu, "Phải giúp Sở gia lấy lại công đạo, không biết, còn tưởng rằng Sở Hòa Linh là một tiên nữ, có thể xoay Hàn Mộc như thế, một cái Đường tỷ chết đi rồi còn muốn quản."
Tề vương nụ cười chân thành hơn rất nhiều, y chậm rãi nói: "Chẳng lẽ Sở Hòa Linh không phải tiên trời sao? Này trong kinh thành, thật đúng là tìm không ra cô nương thứ hai so với nàng nhìn hoàn hảo."
Vinh vương nhíu mày: "Ngươi chắc chứ, hai chúng ta làm đại ca, phải ở chỗ này thảo luận đệ tức phụ có phải Vĩnh An Đệ Nhất Mỹ Nhân hay không? Nói thì dễ mà nghe thì khó chứ?"
Tề vương lạnh nhạt: "Cũng may cũng không có người khác, bất quá ta nghĩ, dù là Hàn Mộc ở đây, y liền cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn ngại chứ? Dù sao, chúng ta nói thật mà thôi, chẳng lẽ Sở Hòa Linh xấu xí như Dạ Xoa? Nếu là như vậy, theo tính tình của Hàn Mộc, sợ là chết cũng sẽ không đồng ý chứ?"
Tính toán ra, nếu nói là tư giao được, như vậy Tề vương cùng Lục Hàn ngược lại quan hệ cực kỳ tốt, nhưng vậy là khi bọn họ là cữu cữu cùng cháu ngoại thời điểm, mà cũng không phải là hiện tại tình hình như thế.
Vinh vương chẳng nói đúng sai cười, cười đủ rồi, đem ly rượu trong tay để xuống, nghiêm túc nói: "Chuyện lần này, ngươi thấy thế nào."
Tề vương ngẩng đầu, "Tóm lại cùng ta không có quan hệ, người chết kia là đại tỷ, ta dĩ nhiên là hi vọng điều tra kỹ, càng tra tỉ mỉ, càng tốt." Nói xong, nhếch miệng lên nụ cười như có như không.
Vinh vương liền lập tức hiểu được, y gật đầu: "Nói ngược lại có mấy phần đạo lý, cái chết của đại tỷ thảm như vậy, Hàn Mộc điên khùng