Kì thi giữa kì qua đi, thời khắc khiến người ta khẩn trương, kích động nhất chính là lúc phát bài thi.
Lúc lớp trưởng các lớp ôm một chồng bài thi trắng lóa trở về phòng học, ngoại trừ một bộ phận rất ít các học bá, học thần và học tra*, trong tâm trí của đại đa số mọi người đều văng vẳng câu:
“Xong rồi, những ngày tháng tươi đẹp đã đến hồi kết.”
(*) Học thần: không học mà điểm vẫn cao, học bá: chăm chỉ học cho nên điểm cao, học tra: học cho có, điểm thấp.
Nhưng cũng có vài lớp ngoại lệ. Lớp 9, nơi hội tụ toàn những thành phần “tinh anh”, lúc lớp trưởng ôm bài thi trở về tất cả đều không có phản ứng, nam sinh tụ cùng một chỗ kề vai bá cổ nhau, nữ sinh thì tụm ba tụm bảy vừa soi gương vừa líu ríu nói chuyện.
Lớp trưởng Triệu Tiểu Phi đập mạnh chồng bài thi trên bệ giảng, gào to hai tiếng “Im lặng", không có tác dụng, chỉ có thể một mình lao xuống đám đông, qua lại như con thoi phát bài.
Cô vừa phát bài, vừa đọc điểm số.
"Cố Đông Đông, 43 điểm!"
Cầm lấy bài thi, Cố Đông Đông liếc nhìn một cái rồi vo tròn nhét vào hộc bàn: "Phát huy như thường thôi."
"Lí Sảng, 56 điểm!"
Lí Sảng đang xem di động, ngẩng đầu, mừng rỡ như điên: "Đm lão tử vậy mà chỉ thiếu có 4 điểm là đạt chuẩn rồi ha ha ha ha ha ha ha."
“......”
"Tô Đường, 8 điểm!" Triệu Tiểu Phi nhìn thấy điểm số trên bài thi do dự một chút, sau đó vẫn lớn tiếng đọc lên.
Trong lớp nghe thấy điểm số bỗng nhiên yên tĩnh một giây, sau đó cảm thấy không có gì bất thường, lại tiếp tục om sòm.
Chỉ thấy trong góc cuối phòng học, vị trí gần nhất với sọt đựng rác, một bạn học nữ tên là Tô Đường lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ, cô cúi đầu, không nói không rằng nhận lấy bài thi của mình từ tay Triệu Tiểu Phi.
Cô một lần nữa ngồi lại vào vị trí của mình, nhíu mày, đem bài thi đặt lên mặt bàn mở ra từng trang xem kỹ một lượt.
Cô chỉ đoán mò trúng một câu trong phần lựa chọn, 5 điểm, và hơn một nửa phần trắc nghiệm, 3 điểm, hai bài cộng lại vừa đúng 8 điểm.
Aiz, một con số rất may mắn, Tô Đường tự an ủi chính mình.
Hướng Manh Manh bàn trên quay xuống, cúi nhìn bài thi trên bàn, nhìn thấy con số “8” màu đỏ chói mắt kia, trịnh trọng nói: "Đồ ngốc, tớ cảm thấy gần đây cậu đang thụt lùi đấy."
"Trước kia ít nhất còn có thể đạt điểm hai chữ số, bây giờ chỉ còn một chữ số."
Tô Đường: ". . . . . ."
Nàng liếc Hướng Manh Manh một cái, thấp giọng lầm bầm: "Có thể đừng gọi tớ là đồ ngốc nữa không"
Là bởi vì trong chữ Đường tên cô có chữ Ngại có nghĩa là ngu ngốc*, cho nên tất cả mọi người xung quanh đều gọi cô là đồ ngốc.
(*)Chữ Đường 棠,chữ Ngại 呆
Hướng Manh Manh chớp chớp mắt: "Nhưng cậu chính là một đứa ngốc mà."
"Được rồi." Tô Đường thở dài, quyết định không cùng cô ta so đo.
Bài thi phát đến người cuối cùng, người kia bây giờ lại không có mặt, bài thi của hắn được truyền qua tay từng người từng người trong lớp, cuối cùng dừng ở bàn bên cạnh Tô Đường.
Hướng Manh Manh chồm qua cầm bài thi lên xem: "Ha ha, đồ ngốc à cậu lần này vẫn là đứng thứ hai từ dưới lên! Tớ đã nói rồi, tên đại ngốc nhất định sẽ làm đế lót ly của cậu mà!"
Tô Đường liếc nhìn bài thi trong tay Hướng Manh Manh, đầu trang là một con “0” chướng mắt, phía dưới còn có hai đường gạch chéo.
Hướng Manh Manh đem bài thi lật qua lật lại nhìn một lần, nụ cười trên mặt càng thêm khoa trương: "Ha ha ha ha hóa ra tên đại ngốc này tô sai phiếu đáp án, chẳng trách lại được 0 điểm ha ha ha ha ha ha ha! Tớ còn tự hỏi làm cách nào mà đoán đến một câu cũng không trúng ha ha ha ha ha ha ha!"
Tô Đường nghe thấy, khẽ kéo ống tay áo của Hướng Manh Manh: "Manh Manh, cậu có thể cũng đừng gọi Tống Hoành lại đại ngốc nữa được không."
Hướng Manh Manh dường như nghe ra được có gì đó không đúng, giật mình nói: "Đồ ngốc cậu không lầm chứ! Chủ nhiệm lớp chúng ta luôn gọi cậu ta là đại ngốc. Ôi, nếu không thì chúng ta phải gọi cậu ta là gì,Tống Hoành hay là Tống Vương Hành? Cậu nói xem, mẹ của tên đại ngốc Tống Hoành đúng là một thiên tài, một tên đại ngốc như vậy lại còn còn đặt cho cái tên vừa hiếm vừa cổ quái, buồn cười chết mất."
"Được rồi." Tô Đường lại thở dài một hơi. Nàng đã phản bác rồi, tuy rằng không thành công, nhưng cũng không thể tính là cô không tôn trọng.
Hơn nữa, bây giờ chính cô cũng là một con ngốc mà.
Những “nhân vật truyền kì” trong lớp 9 rất nhiều, nào là các đại ca yêu thích đánh nhau, trốn học chơi net, rồi những học sinh lưu ban cắm rễ ở trường đã năm năm, lại còn các chị đại xã hội, hút thuốc, uống rượu cái gì cũng biết còn tự xưng mình là những cô gái ngoan.
Đồ ngốc và đại ngốc chẳng qua chỉ là hai cái tên giúp những thành phần kì quái trong lớp đội sổ.
Tô Đường ngốc, là bởi vì trong tên của cô có chữ ngốc, hơn nữa thành tích không tốt, bình thường làm việc nói chuyện vô cùng chậm chạp, thật thà nhút nhát, cũng không gây chuyện, cho nên trở thành "Đồ ngốc" của lớp 9.
Còn tên đại ngốc còn lại, Tống Hoành, chính xác là chỉ số thông minh thấp, Tô Đường mặc dù ngốc, nhưng tốt xấu vẫn nằm trong phạm vi người bình thường, còn tên đại ngốc, tuy rằng bộ dạng mắt ra mắt, mũi ra mũi, nhưng những người tinh tường liếc một cái có thể nhìn ra được hắn bị chậm phát triển.
Hướng Manh Manh đột nhiên dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn về phía Tô Đường: "Ngốc à, mấy ngày nay cậu cứ lên tiếng bảo vệ tên đại ngốc, hay là thấy hắn mặt mày thuận mắt nên thích hắn rồi hả?"
"Cậu đừng có ấm đầu nha, tớ nói cậu nghe, tên đại ngốc cho dù mặt mũi có chút đẹp trai, nhưng cũng vẫn cứ là tên đại ngốc nha!"
"Không có, không có." Tô Đường liên tục lắc đầu phủ nhận: "Cậu đừng có nói lung tung, tớ không có thích hắn."
"Vậy là tốt rồi." Hướng Manh Manh nói thầm, Duyệt Tuyệt Sư Thái mang giáo án vào lớp, Hướng Manh Manh nhanh chóng xoay người lại.
Ban nãy còn ầm ĩ đến chuông vào lớp reo cũng không thèm để ý đến, thời khắc Duyệt Tuyệt Sư Thái bước vào, nháy mắt cả lớp đã yên lặng không một tiếng động.
Duyệt Tuyệt Sư Thái là giáo viên của lớp, bốn mươi tuổi, mang cặp kính còn dày hơn cái đáy chai, lại thêm tính tình thô bạo,