Quý Phi Dậy Đi Học

hoàng thượng điên rồi


trước sau


Tống Hoành kéo Tô Đường đến ngồi trước mặt hắn, Tống Hoành đang giúp nàng lau nước mắt, Tống Hoành nói những lời an ủi nàng, Tô Đường cảm thấy thế giới này đều là huyền huyễn, không khỏi lui về sau né tránh.
 
Nàng lặng lẽ bấu lấy đùi mình một cái.
 
Tê~
 
Đau.
 
Đây không phải mơ, là thật.
 
Tô Đường có chút khiếp đảm nhìn Tống Hoành: "Hoàng Thượng."
 
Tống Hoành ôn nhu nói: "Còn khóc sao?"
 
Tô Đường lắc đầu như trống lắc.
 
Không dám, không dám, không dám... khóc nữa, nàng tình nguyện bị Tống Hoành phạt, bị Tống Hoành đánh, cũng không chịu được vừa khóc liền được Tống Hoành đối đãi ôn nhu lại còn thêm an ủi như vậy.
 
Ngay từ đầu nàng đã bị dọa sợ gần chết, cảm thấy hình như là Tống Hoành điên rồi, hoặc là chính nàng điên rồi.
 
Tô Đường cảm thấy chiêu này của Tống Hoành thực tàn nhẫn, phương pháp trái ngược, so với việc trực tiếp mắng nàng, bảo nàng không được khóc còn hiệu nghiệm hơn nhiều.
 
Ngón cái Tống Hoành xoa nhẹ trên mặt Tô Đường, cảm thấy mỹ nhân sau khi khóc xong quả nhiên là càng nhìn càng thuận mắt.
 
Khóe môi không tự giác mỉm cười, nhẹ nhàng kéo lấy vai Tô Đường.
 
Hắn nghĩ mỹ nhân sẽ thuận thế nhu thuận ghé vào trong lồng ngực hắn.
 
Kết quả người nào đó cả người cứng như khúc gỗ.
 
Tống Hoành cúi đầu, nhìn vẻ mặt "Hoàng Thượng người lại muốn làm cái gì?" của Tô Đường.

 
". . . . . ."
 
Bên kia, đám tiểu thái giám đang nhìn thái giám tổng quản, Lí công công, lúc này đang cong mông, ghé vào trước rèm cửa, tư thế thấp hèn, bỉ ổi nhìn chăm chú vào động tĩnh bên trong của đôi kia.
 
Nội tâm Lí Đức Toàn tranh đấu vô cùng kịch liệt:
 
Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn thất thần làm gì! Mau mau lại gần đi Hoàng Thượng! Lại gần đi! Nương nương đang ở đó, mau tiến tới đi!
 
Nương nương, nương nương người cũng thất thần làm cái gì! Hoàng Thượng đã kéo bả vai của người rồi, mau gục vào lồng ngực của Hoàng thượng đi nương nương!
 
Mau đi! Không khí tốt như vậy nha, các người đừng thất thần nữa a!
 
Lí Đức Toàn vò đầu bứt tai lo lắng không thôi.
 
Cho tới khi một tiểu thái giám vẻ mặt nghiêm trọng từ xa đi tới, nhìn thấy tư thế kia của Lí Đức Toàn, mặc dù có chút không đành lòng nhìn thẳng, nhưng là việc khẩn cấp, vẫn nhẹ nhàng gọi: "Lí công công."
 
"Ôi!" Lí Đức Toàn bị tiếng gọi này dọa giật mình đến mức suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác, cả người lảo đảo, lao thẳng vào trong.
 
Tô Đường: ". . . . . ."
 
Tống Hoành: ". . . . . ."
 
Lí Đức Toàn quỳ rạp trên mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đến Hoàng Thượng cùng Tô quý phi đều đang nhìn hắn, hì hì cười gượng hai tiếng, đỡ lấy mũ trên đầu đã lệch về một bên: "Hoàng Thượng, quý phi nương nương."
 
Tô Đường ửng đỏ mặt, có chút thẹn thùng.
 
Tống Hoành nghĩ thầm, lần trước bưng nhầm thuốc phạt hắn hai mươi gậy là còn quá nhẹ.
 
Đột nhiên tiểu thái giám xuất hiện dọa Lí Đức Toàn nhảy dựng cũng vào đến, nhìn thấy Tô Đường đã ở bên trong, có chút do dự: "Tham kiến Hoàng Thượng."
 
"Chuyện gì?" Tống Hoành lấy tay khỏi vai Tô Đường, Tô Đường bật người đứng dậy chạy đến vị trí đối diện cách xa hắn nhất mà ngồi.
 
Trong lòng Tống Hoành lại khó chịu.
 
Tiểu thái giám nhìn nhìn Tô Đường, vẫn thành thật bẩm báo: "Hoàng Thượng, Tô Tranh Tô lão Đại nhân, hôm nay đột nhiên ở trong phủ ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự."
 
"Ngươi nói cái gì!" Tô Đường đứng lên.
 
Tiểu thái giám hoảng sợ: "Nghe nói Tô lão Đại nhân hôm nay từ lúc từ Ngự Thư phòng về tinh thần liền có chút hoảng hốt, kết quả không ngờ vừa mới hồi phủ không bao lâu liền hôn mê bất tỉnh, Tô tướng quân cùng Tô ngự sử đều đã chạy trở về, nhị vị đại nhân muốn mời Hoàng Thượng," tiểu thái giám nhìn Tô Đường liếc mắt một cái, "Muốn mời Hoàng Thượng ân chuẩn quý phi nương nương quay về Tô phủ, thăm Tô lão Đại nhân một chút."
 
Tô Đường nghe được những lời này, ngược lại không rơi nước mắt, cả người như mất hết sức lực lùi lại phía sau, ngã ngồi xuống ghế, nàng giương mắt nhìn Tống Hoành, thần sắc thống khổ: "Hoàng Thượng."
 
Thần sắc Tống Hoành bị kiềm hãm, rốt cụộc mở miệng nói: "Nàng đi đi."
 
Tô Đường ngay cả tạ ơn cũng quên luôn, bật người chạy như điên.
 
"Nương nương chờ nô tài~" Phúc Căn đuổi theo ở phía sau.
 
**
 
Trong phòng Tô phủ lão Đại nhân, mấy thái y vây quanh cùng nhau trao đổi.
 
Tô tranh nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp khi mạnh khi yếu.
 
Tô Đường nhào vào trong lòng Đại ca Tô Tồn, nhìn thấy gia gia trên giường râu tóc bạc trắng, dáng vẻ già nua, cắn ngón tay cố nhịn khóc.
 
Nhị ca Tô Từ vỗ vỗ bả vai muội muội an ủi, tiến lên hỏi: "Thái y, bệnh tình tổ phụ rốt cuộc như thế nào? Buổi sáng vẫn còn rất tốt, vì sao đột nhiên lại té xỉu."
 
Thái y đứng đầu ngừng thảo luận, chắp tay nói: "Lão Đại nhân đây là sau khi chịu kích thích khí huyết đột nhiên lên cao, tức giận quá mức, táo tư thương tì, mới đột nhiên ngất."
 

Tô Từ truy vấn: "Vậy giờ tình hình như thế nào? Có quan ngại đến tính mạng?"
 
Thái y thở dài: "Thần đã cho Lão đại nhân dùng thuốc, hôm nay nếu không ngoài dự kiến có thể tỉnh, nên nghỉ ngơi, tính mạng tạm thời không sao. Chỉ là Tô lão Đại nhân tuổi lớn, thân thể không so được với người trẻ tuổi, sau này không nên để bị kích thích quá độ."
 
"Đa tạ các vị đại nhân." Tô Từ thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng về phía mấy thái y tạ ơn.
 
Mấy thái y mang hòm thuốc gỗ rời đi, ba đứa cháu của Tô gia cùng đứng canh ở trước giường Tô Tranh.
 
Tô Tranh vẫn ngủ đến đêm, giờ tý mới từ từ tỉnh.
 
Vừa mở mắt, nhìn thấy ba đứa cháu đều đứng ở trước giường.
 
"Gia gia." Ba người thấy Tô Tranh tỉnh, cùng lúc kêu lên.
 
Tô Tranh ho khụ khụ hai tiếng, nhờ Tô Tồn đỡ ngồi dậy, Tô Đường nắm chặt tay ông, Tô Từ đặt sau lưng ông một cái đệm.
 
Tô Tranh ngồi xong thở dài một tiếng: "Già rồi, không còn dùng được nữa rồi, hôm nay nhất định là đã dọa đến các con."
 
Tô Tồn nói trước: "Gia gia đã cáo lão, triều đình đã có con cùng nhị đệ chịu trách nhiệm, gia gia tội gì còn tiến cung chịu ủy khuất, sau này đừng vào cung nữa."
 
Tô Từ cũng gật đầu: "Gia gia hãy yên tâm."
 
Tô Tranh nhìn ba đứa cháu đều đã trỗ mã, lớn lên xinh đẹp đứng ở trước giường mà thở dài, cười khổ nói: "Các con thật sự cho rằng ta không biết, Thánh Thượng đối với Tô gia, đối với hai người các con, sớm đã có cảnh giác?"
 
Tô Tồn cùng Tô Từ nghe xong đều trầm mặc, Tô Đường ngẩn ra.
 
Tô Tranh kéo tay Tô Tồn và Tô Từ, ánh mắt mơ hồ, giọng khàn khàn: "Hai huynh đệ các con mấy năm gần đây mặt dù là quyền cao chức trọng trong triều, vẫn bị khắp nơi cản tay, chức quyền bị hắn dần dần khống chế, các con nghĩ gia gia già rồi hồ đồ, thật ra gia gia đều

thấy rất rõ, không ngờ Tô gia trung thành tận tâm, ta vì triều đình khổ cực cả đời, lại vẫn luôn bị quân vương kiêng kị."
 
"Nếu ta tiến cung để cho Thánh Thượng nhìn thấy ta bây giờ đã già, hồ đồ rồi, hắn làm sao có thể đành lòng để yên cho các con được."
 
Tô Đường ở một bên nghe những lời này, không thể tin được trợn to mắt: "Gia gia."
 
Tô Tranh nhìn về đứa cháu gái duy nhất của mình: "Đường nhi, người gia gia có lỗi nhất đời này, chính là con . . . . . ."
 
Tô Đường quỳ gối trước mặt Tô Tranh, cầm lấy tay Tô Tranh, khóc nức nở nói: "Gia gia nào có lỗi gì với Đường nhi, gia gia, trên đời này người là người hiểu Đường nhi nhất."
 
"Tiên đế gia năm đó cố ý muốn đem con gả cho Hoàng Thượng, đơn giản là cho Tô gia chúng ta lưu ở trong tay đương kim hoàng thượng một. . . . . . haiizzz. . . . . ." Tô Tranh nói được một nửa, nhìn đến Tô Đường, nàng còn đang mặc quần áo trong cung: "Hôm nay con ra khỏi cung, Hoàng Thượng cũng biết?"
 
Tô Đường nghẹn ngào gật đầu.
 
Tô Tranh: "Vậy thì tốt, nếu con tự mình ra khỏi cung, sợ là lúc hồi cung, lại tránh không được bị cung quy trách phạt."
 
"Nếu là năm đó, gia gia không tham lam muốn giữ con lại thêm vài năm, trước khi thánh chỉ đến đem con gả đi, thì đã tốt rồi."
 
"Cho dù có gả cho một nhà bình thường, không được đại phú đại quý, nhưng cả đời giúp chồng dạy con cũng đủ yên vui, chỉ tiếc vừa vào cửa cung thâm sâu như biển, con lại không được Hoàng Thượng sủng ái, mỗi ngày nhốt mình nơi thâm cung, bảo ta sau này làm sao đi gặp phụ thân mẫu thân của con đây."
 
"Không có." Tô Đường lắc đầu, "Gia gia người yên tâm, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đối đãi với con rất tốt," nàng nhìn Tô Tồn đang đứng một bên, "Không tin người hỏi đại ca, lần trước đại ca tiến cung nhìn thấy con cùng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thật sự đối đãi với con rất tốt."
 
Tô Tồn do dự một chút, vẫn là đáp: "Phải"
 
Tô Tranh nghe xong chỉ cười khổ một tiếng, sờ sờ đầu Tô Đường: "Sau khi con hồi cung, không được vì ta mà oán hận Hoàng Thượng, gia gia không cho phép con ngỗ nghịch với hắn, chúng ta không thể ở trong cung bảo vệ con được, cuối cùng người chịu khổ không phải chỉ có mình con hay sao? Gia gia dặn con phải tự giữ lấy mình, mới có thể ở lâu dài trong cung được."
 
Tô Đường dùng sức gật đầu: "Dạ! Đường nhi biết, Đường nhi vẫn nhớ kỹ lời gia gia."
 
Ánh nến lay động, ba người đứng trước giường Tô Tranh, cho đến khi Tô Tranh nói mệt, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
 
Ba người đều xung phong nhận việc thức đêm canh bên giường Tô Tranh.
 
Tô Tồn cùng Tô Từ hai người liếc nhau, nhìn tiểu muội điềm đạm đáng yêu, hai người đồng thời nhất trí: "Gia gia ở đây đã có các huynh lo, muội muội nhanh đi nghỉ ngơi đi, phòng muội trước kia vẫn còn ở đó."
 
Tô Đường lắc đầu: "Muội không cần, muội không dễ dàng gì mới được ra ngoài một lần, muội phải thức canh gia gia. "

 
Tô Từ: "Muội muội nghe lời."
 
Tô Tồn: "Muội muội đừng khiến ca ca khó xử được không?"
 
Tô Đường không tuân theo không được, đành phải đi theo nha hoàn rửa mặt, đi ngủ.
 
Nàng nằm ở trên giường, nghĩ tới gia gia hôm nay đột nhiên ngất, tuy rằng gia gia không nói, nhưng nàng cũng biết nhất định lúc ở trong cung đã tranh cãi với Tống Hoành, rõ nàng Tống Hoành biết gia gia lớn tuổi như vậy, vì cái gì còn muốn kích động ông.
 
Tô Đường cắn chặt góc chăn, nhớ đến bộ dáng gia gia tiều tụy nằm ở trên giường, nhớ đến mái tóc đã đầy những sợi bạc, từ trước tới nay chưa từng có một khắc nào tức giận đến mức như vậy.
 
Tức giận đến mức gan phổi nàng đều muốn nổ tung, hận không thể đến tìm Tống Hoành liều mạng.
 
Tống Hoành nói nàng, trêu cợt nàng, chỉnh nàng, cười nhạo nàng, lật lọng tàn nhẫn, nàng đều có thể chịu đựng được, nhưng không thể chịu được Tống Hoành làm thương tổn đến gia gia của mình.
 
Cuối cùng Tô Đường mơ mơ màng màng đi ngủ, lúc tỉnh lại phát hiện thế giới đã thay đổi.
 
___________
 
Đồng hồ trên tường chỉ bảy giờ đúng, giá sách bày ra:《 Toán học 》《 Ngữ văn 》《 Tiếng Anh 》.
 
Có người ở gõ cửa, giọng nói ôn nhu gọi Tô Đường: "Bảo bối, dậy ăn cơm rồi đi học."
 
___________
 
Trong cung, Dưỡng Nguyên điện.
 
Tống Hoành nghe thái y bẩm báo sức khỏe Tô Tranh không đáng lo ngại mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Hắn hỏi Lí Đức Toàn: "Tô quý phi hồi cung rồi sao?"
 
Lí Đức Toàn: "Tô quý phi hôm nay ở lại Tô phủ, chưa hồi cung."
 
Tống Hoành nhớ đến bộ dạng Tô Đường hôm nay liều lĩnh chạy ra ngoài, nói: "Tô Tranh không có gì đáng lo, ngươi ngày mai đến Tô phủ đưa Tô quý phi hồi cung đi."
 
Lí Đức Toàn lĩnh mệnh: "Vâng"
 
Đến giờ thìn, Hoàng Hỉ công công ở phòng Chính Sự tiến vào, trong tay bưng đĩa bạc, thần sắc tươi cười.
 
Lí Đức Toàn cùng Hoàng Hỉ ý vị sâu xa liếc nhau, Lí Đức Toàn ghé vào bên tai Tống Hoành: "Hoàng Thượng, đã đến ngày có thể lật thẻ bài rồi."
 
Tống Hoành mới nhớ cách lần trước hắn uống thuốc đó đã được một tháng.
 
Hoàng Hỉ đem đĩa bạc dâng đến trước mặt Tống Hoành, Tống Hoành ngước mặt nhìn.
 
Nhu phi, Đổng quý phi, Tài tử này, Diệp phi kia, Quý tần này, Tiểu nghi kia, thật sự là làm cho người ta nhìn hoa cả mắt.
 
Tống Hoành nhìn thấy thẻ bài ở một góc tối kia của Tô Đường, viết ba chữ "Tô quý phi".
 
Hắn nhìn chằm chằm tấm thẻ bài kia mà ngốc cả nữa ngày, cho đến khi phát hiện tên của tất cả các quý phi ở đầu bảng, ở trong mắt hắn, đều biến thành ba chữ "Tô quý phi".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện