Đó là một chiếc bánh bao tượng trưng cho tình yêu và hòa bình.
Đầu tiên Tô Đường nhìn thấy Cố Diệc Dữ quay mình, mắt trắng cả nửa phút, sau đó bóp họng như hít thở không thông, cuối cùng ôm miệng ọe một tiếng, nhắm hướng nhà vệ sinh mà chạy thẳng.
Tô Đường nắm tay hình hoa lan chỉ. Giống như bình thường lật nửa chiếc bánh bao Cố Diệc Dữ cắn còn lại, bất ngờ, cũng không có chất độc giống như trong tưởng tượng của cô, mà là một đám xanh mơn mởn, đầy nhân bánh. . . . . . rau thơm?
Tô Đường vẻ mặt khiếp sợ xoay đầu: "Hoàng… Hoàng Thượng, bánh bao của người. . . . . . ."
Tống Hoành giống như là người không hề liên quan: "Có độc sao?"
"Không có." Tô Đường lắc đầu, một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi.
Hoàng Thượng quá âm hiểm.
Ánh mắt Tống Hoành nhíu lại, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng.
————————
Giữa trưa, thời gian giải lao qua đi, uỷ viên thể dục trở về, cầm theo một cuốn sổ báo danh, đứng ở trên bục giảng tuyên bố thế vận hội điền kinh mùa đông sắp bắt đầu rồi, hạng mục thi đấu rất nhiều, mong mọi người tích cực báo danh, nếu trong trận đấu giành được vị trí cao thì sẽ nhận được tiền thưởng từ nhà trường và cộng vào điểm thành tích.
Học sinh lớp 9 không có chút hứng thú đối với điểm thành tích, dù sao thì từ trước tới nay cờ thưởng không bao giờ đến tay họ, nhưng tiền thưởng thì vô cùng mê người, trung học Thụ Đức luôn cổ vũ học sinh phát triển toàn diện đức trí lẫn thể mĩ, trong phương diện học tập, thành tích tốt sẽ nhận được học bổng, ở đại hội thể dục thể thao đạt vị trí cao thì có tiền thưởng, hai loại phần thưởng đều bằng nhau, kể ra đều là một chuyện vô cùng đáng kiêu ngạo.
Vì thế cả ngày, cứ hết tiết là chỗ ngồi của ủy viên thể dục lại chật ních người đến báo danh.
Hướng Manh Manh quay lưng lại, cằm gác lên bàn Tô Đường: "Ngốc à, cậu báo hạng mục nào?"
Tô Đường lắc đầu: "Tớ chạy không nổi."
Tô Đường thật sự rất yếu. Cô cảm thấy mình là một nữ tử cổ đại, tuân thủ nghiêm ngặt tam tòng tứ đức, trước kia mỗi ngày đều buồn bực ở trong cung, cổng ngoài không ra, cổng trong không bước, bình thường nơi hoạt động nhiều nhất cũng chỉ là bốn phía trong sân ở Thục Kì cung, mỗi lần bước chân quá lớn không hợp cung quy liền bị ma ma nhắc nhở, nhiều năm như vậy khiến sức lực chỉ còn có chút ít, vai không thể chuyển, tay không thể nhấc, vậy thì lấy đâu ra sức mà tham gia cái gì mà đại hội thể dục thể thao.
Hướng Manh Manh gõ gõ ngón tay trên trán Tô Đường: "Tiểu lạt kê*."
(*) Tiểu lạt kê : yếu như gà.
"Thử vận may xem sao, dù sao thua cũng không bị phạt, thắng lại còn có tiền thưởng, đừng để đến lúc đó cả lớp chúng ta chỉ có mình cậu không báo danh, tớ nói cậu nghe sẽ thảm lắm đó."
Tô Đường nhướng mày: "Vì sao?"
Hướng Manh Manh: "Cả lớp chỉ có mỗi mình cậu rảnh rỗi, đến lúc đó bưng trà rót nước cho cả lớp không phải cậu thì ai làm? Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu nha."
Vì thế Tô Đường cố ý đi hỏi thăm một phen tất cả mọi người báo danh hạng mục gì.
Hướng Manh Manh báo danh chạy tiếp sức 400m nữ, Duẫn Minh báo môn đẩy tạ với chạy đường dài 4000m nam, Viên Linh đăng kí nhảy cao, đến ngay cả bạn cùng bàn của cô, Cố Diệc Dữ, bởi vì một cái rau thơm trong bánh bao vẫn ghi hận trong lòng, không nói chuyện với cô, Tô Đường cũng lén nghe được hắn đăng kí chạy nhanh một trăm thước.
Tô Đường đột nhiên phát hiện hình như cả lớp chỉ còn có mình cô là chưa đăng kí.
Còn dư lại một người cuối cùng, Tô Đường hỏi vô cùng thành khẩn, trong ánh mắt còn lóe sáng.
"Hoàng Thượng, ngài báo danh hạng mục nào rồi?"
Tô Đường cảm thấy Tống Hoành nhất định sẽ khinh thường việc tham gia loại hoạt động thể dục ngây thơ này, đến lúc đó Tống Hoành có thể cùng cô làm chân chạy vặt cho cả lớp rồi.
Tống Hoành gần đây đang được học thêm ở lớp bổ túc, nghe Tô Đường hỏi phía trước, đầu cũng không ngẩng lên: "Nhảy cao bốn trăm thước."
Tô Đường không ngờ Tống Hoành vậy mà từ rơi cô đi báo danh thi đấu, đau lòng đến không thể hô hấp: "Hoàng Thượng, người vì cái gì. . . . . ."
"Thử vận may." Tống Hoành vừa xem đề vừa đặt bút viết, không muốn nói là bởi vì bản thân hắn cảm thấy tiền thưởng kia cũng không tệ lắm.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn Tô Đường: "Nàng thì sao?"
Tô Đường cong cái miệng nhỏ nhắn: "Ta chạy không nổi."
Tống Hoành nâng nâng một bên mi: "Phải không? Lần trước ở chỗ luyện bắn tên không phải chạy trốn rất nhanh?"
Tô Đường: ". . . . . ."
Lần đó là bởi vì có ngươi ở phía sau đuổi ta, cho nên mới phát huy hơn mức bình thường.
Tống Hoành cảm thấy Tô Đường ngốc như vậy khẳng định là có liên quan đến việc cô không thường xuyên vận động, hơn nữa cung quy trong cung nghiêm ngặt, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, bây giờ không dễ dàng gì mới có cơ hội, muốn cỗ vũ cô hoạt dộng nhiều lên một chút, vì thế hỏi: "Nàng thực sự cái gì cũng không tham gia?"
Tô Đường cắn môi nghĩ nghĩ: "Ừm."
Bưng trà rót nước thì bưng trà rót nước, cô coi như cũng phát huy được một chút giá trị.
Tống Hoành: "Nàng còn có nhớ lúc trước ta đã nói qua, nàng ở đây biểu hiện tốt một chút, trẫm liền suy xét cho nàng ở lại Tô phủ một thời gian chăm sóc gia gia?"
Tô Đường vừa nghe đến Tô phủ dường như trở nên rất kích động, mãnh liệt gật đầu: "Nhớ rõ, nhớ rõ, nhớ rõ!"
Tống Hoành nở nụ cười: "Như vậy đi, ta cũng không làm khó dễ nàng, tùy tiện tham gia một hạng mục, ba vị trí đứng đầu toàn trường sẽ được tiền thưởng, nàng chỉ cần không phải đứng nhất từ dưới lên liền có thể ở lại Tô phủ một ngày, không phải đứng hai từ dưới lên có thể ở lại Tô phủ hai ngày, không phải đứng ba từ dưới lên có thể ở lại Tô phủ ba ngày, cứ như vậy mà tính, như thế nào?"
Tô Đường trừng mắt, giương cái miệng nhỏ nhắn, không thể tin được bất thình lình hạnh phúc: "Thật. . . . . . Thật như vậy?"
Tống Hoành: "Vua không nói đùa."
"Bây giờ ta phải đi báo danh!" Tô Đường lập tức chạy đi, sợ ở lại lâu một giây, Tống Hoành lại đổi ý.
——————
Đối mặt với bạn học nữ cuối cùng đã muộn rồi mới thong dong đến báo danh, uỷ viên thể dục tỏ vẻ có hơi bất đắc dĩ.
"Không phải tôi không muốn cho cậu báo danh, đã hết hạn báo danh, danh sách báo danh tôi đã nộp lên trên rồi."
Tô Đường thiếu chút nữa quỳ xuống, chắp hai tay khẩn cầu nói: "Cầu xin cậu giúp tôi lần này được không? Tôi thật sự vô cùng muốn tham gia, vô cùng, vô cùng muốn tham gia."
Uỷ viên thể dục giật giật khóe miệng: "Vậy lúc trước sao không thấy cậu tới báo danh?"
Tô Đường vô cùng đau đớn: "Tôi phản ứng chậm thôi. Cho rằng hôm nay mới là hạn cuối, bạn học, cậu giúp tôi với được không, tôi làm cho cậu cái gì cũng được, chỉ cầu cậu đừng làm mờ nhạt đi tinh thần nhiệt tình của tôi đối với vận động."
Thể ủy: = =
"Được rồi." Bị Tô Đường quấn đến không còn cách nào khác, ủy viên thể dục rốt cuộc cũng mở miệng, bất đắc dĩ nói, "Tôi đi hỏi thử xem còn có thể thể giúp cậu báo danh không, cậu muốn tham gia hạng mục gì?"
Tô Đường nghĩ nghĩ.
Môn đẩy tạ?
Ngay cả tạ cô cũng cầm lên không nổi.
Nhảy cao, nhảy xa?
Cái này thật là đáng sợ, từ nhỏ cô được nuôi dưỡng ở khuê phòng chưa từng chạy nhảy, nhất định là sẽ ngã.
Chạy bộ?
Hình như Hoàng Thượng nói lần trước ở sân luyện bắn tên cô chạy trốn rất nhanh, Tô Đường cảm thấy mình có thể có chút tiềm năng ở hàng mục chạy bộ này, vì thế báo danh chạy bộ.
"Được." Ủy viên thể dục đáp, "Mấy trăm mét? Chiều nay tôi lên phòng thể dục ghi thêm tên cậu thử xem."
Tô Đường vô cùng cảm động, nghĩ Tống Hoành đã báo bốn trăm mét, vì thế cô cũng báo bốn trăm mét.
————————
Từ đó về sau, mỗi ngày sau khi tan học, trên đường chạy ở sân thể dục lại có một thân ảnh nhỏ bé mà ương ngạnh.
Tống Hoành cùng nhóm "đệ tử" của hắn ở sân thể dục luyện võ công, nhìn thấy Tô Đường chạy quanh sân thể dục, chạy chậm giống như rùa.
Tô Đường mới chạy nửa vòng liền thở hổn hển, nhìn thấy Tống Hoành đang nhìn cô, hai tay chống thắt lưng, tiếp tục không chịu thua mà chạy.
Vì được về nhà, vì gia gia, cô nhất định có thể thuận lợi chạy đến đích!
Trong mắt Tống Hoành ánh lên một tia phức tạp.
Vì người nhà, quả nhiên cái gì cô cũng nguyện ý làm.
Đợi cho đến lúc Tô Đường rốt cuộc cũng có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh chạy xong bốn trăm mét, lễ hội điền kinh mùa đông cũng bắt đầu mở màn.
Hai người dẫn chương trình một nam một nữ ở trên sân khấu đọc lời chào mừng: "Các vị lãnh đạo, các thầy cô, các bạn học, trong không khí cuối thu, trong không khí tràn ngập tình đoàn kết, hăm hở tiến lên, trong thời khắc tươi đẹp của tình hữu nghị, chúng ta cùng nhau nghênh đón sự kiện ngày hội thể thao hằng năm của trường chúng ta!"
Phía dưới vỗ tay như sấm dậy.
Bàn tay Tô Đường đều đã đỏ, vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
Hướng Manh Manh đã giúp cô hỏi thăm, nghe nói lần này báo danh hạng mục bốn trăm mét chỉ còn có vài bạn học nữ mập mạp hơn 60 kí của lớp bên cạnh, do bị ủy viên thể dục của lớp buộc đi cho đủ số, vừa thấy đã biết chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa, Tô Đường tuy nói rất yếu, nhưng tốt xấu gì cũng là tuyển thủ thân