Tống Hoành lúc này đi tìm chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp dường như cũng dự đoán được hắn sẽ đến, đặt sẵn hai ly trà, kéo ghế dựa, ý bảo Tống Hoành ngồi xuống.
"Học sinh Tống Hoành à." Chủ nhiệm lớp ngồi vào chỗ đối diện Tống Hoành, "Thầy muốn nói chuyện nghiêm túc với em."
Chủ nhiệm lớp nghĩ từ tình cảnh gia đình cho tới thành tích học tập của Tống Hoành, sau đó lại nghĩ từ thành tích học tập cho tới tương lai cuộc sống sau này.
Lời nói thành khẩn: "Tống Hoành à, em tuổi còn nhỏ, tương lai còn rất dài, tuy nói hiện tại. . . . . . Rất nhiều quốc gia đã hợp pháp rồi, nhưng thầy vẫn không hy vọng em chọn một con đường gian nan như vậy."
Tống Hoành nhướng mày.
Cái gì vậy? ? ?
Chủ nhiệm lớp nhân từ nhìn Tống Hoành: "Em là do bà nội nuôi lớn, cho dù không lo lắng cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến bà nội, bà ấy nhất định cũng hi vọng được ôm một đứa chắt trai, có thể chấp nhận nổi em. . . . . . là cái kia không?"
"Ta thế nào?" Tống Hoành nghe mơ mơ hồ hồ.
Chủ nhiệm lớp thở dài một hơi: "Em không nên thích Cố Diệc Dữ nữa, trên thế giới nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, buông tha cho Cố Diệc Dữ, được không?"
. . . . . .
Im lặng.
Trầm mặc.
"Thích. . . . . . Cố Diệc Dữ?" Tống Hoành từ răng nanh phun ra mấy chữ này.
**
Tô Đường cũng không biết Hoàng Thượng vì cái gì đột nhiên lại bị chuyển đi, chỉ là phía sau đột nhiên thiếu một giám thị, cảm giác thật sự vui vẻ cực kỳ.
Tô Đường vui vẻ cho đến khi vào tiết, Tống Hoành từ văn phòng giáo viên trở về đi ngang qua chỗ bên cạnh cô, quét mắt liếc cô một cái.
Tô Đường nhất thời cảm thấy sau lưng trống trải mát mẻ, hận không thể chui đầu vào trong hộc bàn.
Tống Hoành cảm thấy nụ cười sán lạn trên mặt Tô Đường thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
Hắn trở lại chỗ ngồi mới của mình, mới vừa ngồi xuống, người ngồi chỗ này trước đó quay lưng xuống.
"Tống Hoành." Đang nói chính là Viên Linh Linh, chủ nhiệm lớp chuyển Tống Hoành đến ngồi phía sau lưng hoa khôi Viên Linh Linh, trong lớp không ít nam sinh đều hâm mộ.
Tống Hoành đem bình nước đặt trên bàn "Hử" một tiếng.
Viên Linh Linh rất không khách khí đem hai cánh tay đặt trên bàn Tống, thân mình sáp lại trước mặt Tống Hoành: "Tống Hoành, tớ cảm thấy gần đây cậu thay đổi nhiều lắm nha, so với trước kia quả thực giống như hai người khác nhau."
Lúc nói chuyện Viên Linh Linh tiến lại rất gần, Tống Hoành ngửi được một mùi hương nũng nịu, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, nhớ đến đám cung phi xinh đẹp đẫy đà trong cung.
Tống Hoành ngã mình, tựa lưng vào ghế ngồi, cố ý nín thở: "Cho nên? Có chuyện gì không?"
"Không có việc gì thì không thể nói với cậu vài câu sao?" Viên Linh Linh giận dỗi một câu, nhìn thấy giáo viên sắp tới, quay lên.
Tống Hoành một tay chống cằm, một tay gõ gõ đầu ngón tay trên bàn, tựa hồ đang nhớ lại cái gì đó.
Trên người Tô Đường có hương vị gì?
Trước tiên phải tìm cô tính tính sổ.
**
"Hoàng Thượng. . . . . . Hoàng Thượng ngài đừng như vậy Hoàng Thượng. . . . . ."
"Hoàng Thượng. . . . . . A. . . . . .Người nhẹ một chút. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . ."
"Hoàng Thượng thứ tội. . . . . . Hoàng Thượng không cần. . . . . ."
Tống Hoành nghe từng tiếng từng tiếng, mặt đen.
"Im miệng, không cho nói." Hắn hạ giọng, hung tợn cảnh cáo.
Tô Đường không dám lên tiếng, mắt ngập nước, vẻ mặt mê mang cùng ủy khuất.
Tống Hoành nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đường, ngón cái bóp lấy hai gò má cô, miệng Tô Đường không khỏi mở ra, không thể khép lại, như là một con cá nhỏ đang phun bọt nước.
Tống Hoành cảm thấy làn da dưới cách tay mềm mịn dễ chịu, càng thêm hứng thú nhéo nhéo.
Quai hàm Tô Đường mỏi nhừ, gương mặt thời gian dài bị Tống Hoành nắm chặt, nước miếng bắt đầu tiết ra.
Tô Đường có một loại dự cảm không tốt, bắt lấy tay Tống Hoành ở trên mặt cô, vừa lắc lắc đầu ý bảo hắn buông ra, vừa nói mấy câu không rõ ràng: "Hoàng Thượng. . . uông a (buông ra). . . ta phải. . . . . . ta phải. . . . . ."
Tống Hoành rất thích bộ dạng của cô nằm trong tay hắn, cố ý nhướng mi, nhe răng cười nói: "Nàng nói cái gì? Ta nghe không rõ?"
Tô Đường khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy nước miếng dưới lưỡi và bên trong răng nanh càng lúc càng nhiều, Tống Hoành lại còn dùng lực nhéo nhéo, một dòng chất lỏng như hồ dính chảy ra từ miệng cô, chảy ra môi cô, theo cằm của cô, lạch cạch, một giọt rơi trên tay ai đó đang nắm lấy mặt cô.
Tống Hoành: ". . . . . ."
Cuối cùng cũng buông tay.
Tô Đường xoa xoa quai hàm bị nắm đến mỏi nhừ của mình, hoạt động cằm một chút xác định cằm không trật khớp, sau đó nhìn Tống Hoành từ đâu lôi ra một cái khăn tay, vẻ mặt ghét bỏ chà lau nước miếng của cô trên tay.
Tô Đường đang ôm gương mặt nhỏ nhắn của mình, không biết lại chọc tới chỗ nào của Tống Hoành, vừa tan học đã bị hắn kéo đến góc cầu thang bắt nạt, ủy khuất không chịu được: "Hoàng Thượng ~"
Mềm nhũn, nũng nịu, mang theo vài phần lên án ủy khuất.
Tính khí nóng nảy của Tống Hoành cũng không bùng phát.
Hắn nhìn Tô Đường, cô gái mặc bộ đồng phục màu xanh trắng rộng thùng thình, trên chân là một đôi giày vải đã phai màu, tóc ở sau đầu buộc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn trang điểm, làn da trơn bóng trắng nõn, mặt mày nhu hòa, mũi khéo léo tinh xảo, ngũ quan không tính là kinh diễm, nhưng kết hợp với nhau lại thấy vô cùng thích hợp, tỏa ra khí chất phù hợp với tuổi thanh thuần ngây thơ của cô.
Tống Hoành vẫn điều chỉnh cho giọng nói lạnh lùng: "Nàng có biết nàng sai chỗ nào rồi không?"
Đôi mắt Tô Đường trông mong nhìn hắn, lắc lắc đầu.
Mẹ nó! Thấy Tống Hoành lặng lẽ mắng một câu thô tục trong bụng.
Hắn có chút buồn bực vò đầu, giống như đột nhiên phát cáu, cuối cùng thở dài một hơi, không thể nề hà nói: "Quên đi, nàng đi đi."
"Vậy nô tì cáo lui trước." Tô Đường lập tức xoay người, nghĩ thầm rằng đầu óc Hoàng Thượng lại hư hỏng gì rồi, chạy mau, chạy mau.
Chỉ là cô chạy chưa được hai bước, phía sau lại vang lên âm thanh giống như tiếng chuông từ địa ngục: "Từ từ."
Tô Đường rớt quai đeo cặp sách, cho dù trong lòng có một vạn tiếng kêu gào không muốn, nhưng vẫn dừng bước, chậm rãi xoay người.
Tô Đường thấy Tống Hoành từng bước một tới gần cô.
Tô Đường không tự chủ được lui lại sau, cho đến khi cặp sách phía sau đụng phải vách tường.
Hoàng Thượng vì cái gì dùng ánh mắt này nhìn cô. . . . . .
Thật đáng sợ. . . . . .
Tô Đường lắc lắc đầu, mắt thấy Tống Hoành càng ép càng gần.
Hai tay Tống Hoành chống lên vách tường phía sau Tô Đường. Cúi đầu nhìn cổ cô gái trắng nõn, ngửi được trên người cô có chút mùi thơm như có như không, không biết như thế nào, nghĩ tới thanh âm vừa nãy "Hoàng Thượng không cần", "Hoàng Thượng nhẹ một chút".
Nam nhân, nhất là nam nhân đã trải qua quá trình đó, có thể tùy theo tưởng tượng nghĩ đến rất nhiều thứ.
Tô Đường căng thẳng đến mức nổi điên.
Tống Hoành cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, không dễ dàng gì mới đuổi được ý nghĩ hổ thẹn trong đầu kia, nhắm mắt lại, cúi đầu, ghé vào cổ Tô Đường, hung hăng cắn một phát.
Không có vị son phấn, rất dễ chịu.
Tống Hoành vùi đầu, không khỏi nhếch môi mỉm cười, cảm thấy xương cốt tứ chi giống như đang ngâm mình trong một dòng nước sạch sẽ, vô cùng thư thái.
Tô Đường đứng im tại chỗ như tượng, không dám động đến cái đầu đang ghé vào cổ cô, trong lòng thống khổ lại chua xót.
Thậm chí cảm thấy mỗi ngày bị Tống Hoành tra tấn như vậy, nhận hết những giày vò cùng tàn phá tâm lí, còn không bằng để hắn trực tiếp giết chết cô.
Tống Hoành chôn ở cổ Tô Đường ngậm thêm mấy cái, rốt cục ngẩng đầu lên, bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu Tô Đường, từ giọng nói có thể nghe ra tâm tình không tồi: "Về đi."
Tô Đường chạy như ma đuổi.
Cô chạy đến một nơi Tống Hoành đuổi không kịp nữa, lúc này mới dám dừng lại, nâng cánh tay lên, ngửi ngửi quần áo của mình.
Không ngờ Hoàng Thượng lại thích ngửi quần áo của người khác.
Sở thích này