Tô Đường lăn xuống từng vòng từng vòng vô cùng trôi chảy.
Tống Hoành lập tức đuổi theo, kéo Tô Đường đã ngã chỏng vó trên mặt đất, theo phản xạ có điều kiện muốn hô "Truyền thái y.", nhưng lại ý thức được nơi này không có thái y, khẩn trương hỏi: "Thế nào rồi? Nàng không sao chứ?"
Tô Đường cảm thấy cả người chỗ nào chỗ nấy đều đau, bắt lấy quần áo trước ngực Tống Hoành, hơi thở mong manh nói: "Hoàng Thượng, ta cảm thấy hình như là ta có vấn đề."
Tống Hoành ôm lấy Tô Đường lập tức chạy thẳng về phía phòng y tế.
**
Hậu quả của việc vui quá hóa buồn chính là mắt cá chân của Tô Đường sưng phù lên giống như củ cải.
Giáo y tỏ vẻ xương cốt không có việc gì, chỉ là bị trật khớp, tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ ổn.
Tô Đường hít hít mũi, không biết bây giờ nên khóc hay nên cười.
"Mẹ nó, ngốc tử chân của cậu. . . . . ." Tô Đường mang cái chân sưng tấy mang giày cũng không nổi khập khiễng trở lại phòng học, Hướng Manh Manh bật người chạy lại, đỡ lấy Tô Đường.
"Chân của tớ làm sao?" Tô Đường được Hướng Manh Manh dìu lại chỗ ngồi, "Cám ơn nha."
"Không có gì." Hướng Manh Manh cúi đầu nhìn mắt cá chân của Tô Đường, biểu cảm vô cùng nghiêm túc nói: "Bây giờ thật sự giống như một cái giò heo nha."
Tô Đường: ". . . . . ." Siêu tức giận!
Cố Diệc Dữ cũng quay qua, nhìn thấy chân của Tô Đường, còn tưởng rằng là vì vội chạy đi mua sô cô la cho hắn nên bị ngã, trong lòng vô cùng áy náy.
Căn cứ theo nguyên tắc ăn gì bổ nấy, giữa trưa mua từ căn tin về cho Tô Đường mộ cái giò heo hầm, coi như là xin lỗi.
"Này cho cậu." Cố Diệc Dữ đem cái giò heo hầm được đóng gói trong hộp nhựa trong suốt để trên bàn Tô Đường.
Tô Đường đang ăn hộp cơm Hướng Manh Manh mang về, nhìn cái giò heo bóng bẩy béo múp trên bàn, mí mắt giật giật: "Cảm ơn. . . . . .Cảm ơn." Cô đẩy cái giò heo trở lại bên bàn Cố Diệc Dữ, "Cậu vẫn nên, tự ăn đi."
Cố Diệc Dữ: "Tôi đã ăn rồi, mua riêng cho cậu, nếu cậu thích ăn ngày nào cũng mua cho cậu."
"Không cần không cần!" Tô Đường cũng không muốn mỗi ngày đều nhận được một cái giò heo, đành phải nhận giò heo của Cố Diệc Dữ, có chút ghét bỏ bỏ vào trong cặp sách.
"Ừm, về nhà tôi ăn." Tô Đường cười gượng nhìn Cố Diệc Dữ giải thích.
————————
Buổi chiều tan học, bố Tô biết chân Tô Đường bị thương, nói sau khi tan tầm sau sẽ đến đón cô, bảo cô đứng ở trường chờ một chút.
Mọi người trong lớp đã sắp về hết, Tô Đường một mình ngồi tại chỗ xem tạp chí, Hướng Manh Manh cùng Cố Diệc Dữ vốn nói muốn ở lại cùng cô, Tô Đường không muốn làm lỡ thời gian của người khác, bảo bọn họ về trước .
Sau khi tan học phòng học trống trơn lại im lặng, Tô Đường lật tạp chí một hồi, sau đó chống cằm nhìn đồng hồ trên tường, nghĩ sao bây giờ bố cô vẫn chưa tới.
Có thể là kẹt xe, giờ này trên đường luôn bị kẹt xe, từng chiếc từng chiếc, uốn lượn trên đường thành một hàng dài.
Tô Đường nhàm chán phát ngốc, sau đó nghe phía sau phòng học có tiếng gì đó, tưởng là bố Tô đã đến, vừa quay đầu lại lại phát hiện là một người khác.
"Hoàng Thượng?" Tô Đường nhìn thấy Tống Hoành cầm theo một cái gói to đi vào phòng học.
Tống Hoành "Ừm." một tiếng, đi về phía cô.
Tô Đường hỏi: "Hoàng Thượng người còn chưa về sao?"
Tống Hoành: "Lớp luyện võ vừa mới xong."
"À đúng rồi." Tô Đường gật gật đầu, thiếu chút nữa cô đã quên chuyện Tống Hoành chiều nào tan học cũng sẽ ở lại trường dạy võ.
Tống Hoành nhìn thấy Tô Đường một thân một mình nhíu nhíu mày: "Phụ thân nàng còn chưa tới đón?"
Tô Đường cong khóe miệng: "Còn chưa tới."
Tống Hoành ngồi vào vị trí của Hướng Manh Manh phía trước Tô Đường: "Chân thế nào rồi, ta xem xem."
Tô Đường nâng lên chân, Tống Hoành nhìn mắt cá chân còn sưng bằng một cái bánh mì của cô.
Tống Hoành nhớ đến bộ dạng lúc sáng Tô Đường vui đến mức nhảy dựng lên, nhướng mày nói: "Vui tới mức như vậy sao?"
Tô Đường cười hì hì.
Đương nhiên vui rồi, Hoàng Thượng thế mà lại đồng ý cho cô sau khi quay về Đại Lương có thể tạm thời không cần hồi cung, ở lại Tô phủ cùng gia gia!
Cửa phòng học đột nhiên bị gõ, hai người ngẩng đầu, nhìn bác bảo vệ trường đứng ở cửa: "Hai em, phải khóa cửa phòng học rồi, làm gì còn chưa về nhà hả?"
"Về ngay đây." Tống Hoành đáp.
Tô Đường "A" một tiếng, có chút hoảng, cúi đầu, bộ dạng giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ: "Bố còn chưa đến."
Cô dựa vào bàn học giãy dụa đứng lên, mang túi sách lên lưng, chỉ có thể tự cố gắng đi về.
Tống Hoành nhìn bộ dạng thân tàn chí kiên của Tô Đường, đứng dậy, ngồi