Tống Hoành vẫn cẩn thận quan sát phản ứng của Tô Đường, cuối cùng, rốt cuộc thất bại buông tay Tô Đường bị hắn ép đặt trên ngực.
So với sự căng thẳng và sốt ruột của hắn, tim đập như sấm, cả người tựa hồ có dòng điện nhè nhẹ chạy qua, phản ứng Tô Đường thật sự là quá mức bình thường.
Mỗi lần cô bị hắn dọa đều kinh hoảng, cũng như bộ dạng ủy khuất, đăm chiêu ủ dột, hiện tại cứ như lời hắn vừa nói không phải là một lời tỏ tình, mà là một câu: "Tô quý phi nàng có biết nàng làm sai ở chỗ nào hay không?"
Tô Đường thu tay, lòng bàn tay giống như còn sót lại nhiệt độ cực nóng trên người Tống Hoành, cô bị hành động bất thình lình của Tống Hoành làm cho choáng váng, chỉ cúi đầu đáp lại một câu: "Hoàng Thượng."
Tống Hoành đột nhiên cảm thấy buồn bực, trong lòng giống như có vô số con kiến bò ngang bò dọc, hắn lớn đến như vậy nào đã trải qua cảm giác thất bại, tình cảm bị thờ ơ, cho tới bây giờ đều là hắn coi thường tình cảm của người khác đối với hắn, vươn tay, vốn muốn giữ lấy cổ Tô Đường, nhưng lúc vào chạm làn da non mềm nơi cổ cô thì không nỡ hạ thủ, ngược lại hướng về phía trước nắm lấy mặt Tô Đường.
"A. . . . . ." Mặt Tô Đường lại bị bóp lại một chỗ, thành bộ dạng một con cá nhỏ đang thổi bọt nước, cô bị bắt ngửa đầu, đối diện với ánh mắt Tống Hoành.
"Hoàng hượng ( thượng ). . . . . . ẹ ( nhẹ ) một chút. . . . . . mắt ( mặt ). . . . . . Đau. . . . . ." Tô Đường long ngóng xin tha.
Tống Hoành ma ma răng cấm, thâm tình, chân thành ban nãy hiện tại đã trở nên hung tợn, nghiến răng nghiến lợi đối diện với gương mặt Tô Đường bị nhào nặng thành đủ dạng đủ kiểu nói: "Được lắm, Tô quý phi, nàng thân là hậu phi của trẫm, mà dám không thành tâm ái mộ trẫm, nàng cũng biết tội?"
Tô Đường: ". . . . . ."
Thân là một nữ nhân trong hậu cung của Hoàng Đế, ái mộ Hoàng Đế là nhiệm vụ của một hậu phi, Tống Hoành anh tuấn tiêu sái, tuổi lại còn trẻ, nếu đặt ở trong đám người bình thường cũng là tài tử phong lưu, nhất định sẽ được lòng ái mộ của vô số nữ tử, hơn nữa thân phận cùng quyền lực Hoàng Đế của hắn chói chang như vậy, đời này không thiếu nhất chính là nữ nhân thương nhớ, say đắm, ngày lễ, ngày tết các loại túi thơm uyên ương cùng với hầu bao nhận được không hề ít.
Lúc này Tô Đường mới có phản ứng, nhiệm vụ của một phi tử của cô hình như xảy ra vấn đề lớn.
Cô tự nhận mình đuối lý, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hoành, bộ dạng như một con cừu non mặt cho người ta hành hạ.
Tống Hoành chửi bậy một câu.
Hắn vẫn buông mặt Tô Đường ra, Tô Đường lập tức nghẹn lệ nói: "Hoàng Thượng, nô tì thích người, nô tì nhớ người, nô tì biết sai, Hoàng Thượng không cần tức giận có được không?"
Tống Hoành không nghe ra từ miệng Tô Đường một chút màu sắc tình cảm nào, chỉ có những từ ngữ tỏ tình trống rỗng để cầu cho mình bảo toàn được tính mạng, lòng tự trọng lại một lần nữa đã bị đả kích, cả giận: "Ai cần nàng thích! Cách trẫm xa ra một chút, trẫm mới không thích thú gì nàng!"
Tô Đường sợ tới mức thân mình co rụt lại phía sau.
Tống Hoành hầm hừ bỏ đi.
Tô Đường vỗ về trái tim nhỏ bé trước ngực: Nam nhân, loại này sinh vật này quả thực quá khó hiểu.
**
Thành tích trong cuộc thi vừa rồi bị tụt xuống, Tô Đường thiếu thành tích của một môn ngữ văn, tuy rằng không hề khác với dự đoán, tiếp tục ổn tọa trên ngai vàng đệ nhất từ dưới lên của lớp 9, nhưng so với vị trí đếm ngược thứ hai hiện tại thì chỉ kém có một điểm, nói cách khác Tô Đường nếu có điểm môn ngữ văn, vẫn có tiến bộ nhất định.
Mắt cá chân của cô sau vài ngày tĩnh dưỡng đã tốt hơn không ít, không cần dùng gậy, tự mình cũng có thể khập khiễng đi lại.
Bài thi các môn lục tục được phát xuống dưới, Tô Đường đến chỗ lớp trưởng nhận bài thi, vốn đang yên đang lành đi tới, đụng phải Tống Hoành đang